Chương 4

Đang cập nhật
Cập nhật:
4. Môi Ngôn Mộc r/un r/ẩy khiến cho người khác phải thương tiếc, nếu như bình thường ở nhà trọ, là bạn tốt của nhau, tôi chắc chắn sẽ tìm cách an ủi cậu ấy. Nhưng bây giờ đang ở trên giường… Tôi chỉ có thể chìm sâu vào cái lạnh lẽo và gượng gạo dưới đáy vực… Thậm chí còn có chút kinh t/ởm… Tôi rất rõ ràng. Mình thật sự đã gặp phải b/ắt c/óc… Thậm chí còn có thể phải bỏ mạng… Để tự vệ, tôi bắt đầu gượng cười, giả bộ an ủi khuyên nhủ Ngôn Mộc, để tự c/ứu lấy mình! “Không sao không sao! Ngôn Mộc, trong lòng cậu khó chịu điều gì, cậu có thể nói với tôi, thật ra thì cũng không cần phải như vậy đâu.” “Cậu làm như này là động đến pháp luật rồi, chúng ta không được vi phạm pháp luật đâu!” “Cậu nhìn xem, cậu xích cổ tôi, xích cả hai chân hai tay tôi…” Bằng một ngón tay, Ngôn Mộc ngắt lời tôi. Tôi ngạc nhiên phát hiện ra, mắt cậu ấy đã rưng rưng, vốn là người cao to tận 1m98, giờ phút này lại trông yếu đuối như vậy, mái tóc chỗ ngắn chỗ dài để mắc cho bay trong gió, lướt qua làn môi đỏ mọng đang khẽ run, khiến cho người ta nhìn mà thương tiếc… Đm! Tôi đang nghĩ gì thế? Quá là bi/ến th/ái rồi, sẽ mất mạng đó! Tôi bắt đầu nhắm ch/ặt hai mắt. Tôi muốn ba giây tỉnh táo… Lại nghe được câu hỏi r/un r/ẩy của Ngôn Mộc: “Cậu thật sự không nhớ tôi là ai sao?”