Chương 5

Đang cập nhật
Cập nhật:
5. Là ai? Không phải bạn cùng phòng của tôi, Thì còn có thể là ai? Tổ tông của tôi, tổ tông sống của tôi ơi, mau xuống khỏi người tôi đi… Tôi chỉ muốn làm một tên đàn ông bình thường thôi… Vô vàn suy nghĩ hỗn lo/ạn trong đầu tôi, như một đống chỉ rối vậy, nhưng mỗi khi tôi nghĩ, tôi lại cảm thấy Ngôn Mộc đ/è nặng trên người tôi! Xuống thật rồi, ứng nghiệm rồi hả? Suy nghĩ trong đầu tôi mờ mịt. Nhưng khóe mắt Ngôn Mộc lại chảy xuống hai hàng lệ. Vẻ mặt cậu ấy rất bình tĩnh, Đôi mắt đẫm lệ, hết sức dịu dàng. Nếu như cậu ấy không phải là nam… Tôi sẽ cảm thấy cậu ấy rất đẹp. Tôi đặc biệt… Ngôn Mộc nhìn tôi, rơi lệ nhưng vẫn bình tĩnh: “Cậu có biết không…” “Chúng ta đã gặp nhau năm cậu sáu tuổi.” “Khi đó cậu là thủ lĩnh của đám trẻ trong thôn, còn tôi mới vừa được mẹ đưa về nhà bà ngoại…” “Cậu đã đuổi đi đứa m/ập đã vén váy của tôi, nói muốn làm bạn với tôi…” “Ngày nào cậu cũng đến tìm tôi, nhưng luôn bị con chó vàng già của nhà bà ngoại đuổi, phải trèo lên cây hòe già trong sân, gọi tôi là nha đầu, nha đầu…” “Cậu dẫn tôi đi nhặt đồ thừa, nói xe m/ua kẹo cho tôi… Cậu ăn tr/ộm gà của nhà bà ba, bị đ/á/nh sưng hết mặt mũi, vẫn giấu hai cái đùi gà vào trong ng/ực cho tôi…” “Cậu dẫn tôi đi leo núi, đưa tôi đi bắt cá ngoài đồng, đưa tôi đi ra sông mò tôm, còn đưa tôi ra nằm trên đống rơm mà ngắm sao vào buổi tối…” “Cậu nói khi lớn lên cậu sẽ cưới tôi…” “Nhưng ngày tôi được đón về, cậu khóc lóc đuổi theo phía sau xe, rồi ngã xuống sông…” “Tôi sợ cậu xảy ra chuyện, tôi khóc ở trong xe, cha tôi mới gọi người đến c/ứu cậu.” “Cậu được đưa vào bệ/nh viện, còn tôi bị đưa ra nước ngoài…” “Nhưng sau khi tỉnh lại thì cậu không nhớ gì nữa…” “Mẹ gọi điện nói với tôi, cậu đã quên hết phần ký ức khi chúng ta ở bên nhau, nhưng tôi nghĩ chỉ cần tôi về nước, tôi sẽ có thể khiến cho cậu nhớ lại…” “Nhưng tôi thật sự rất nhớ cậu…” “Tôi trốn từ nước ngoài về Trung Quốc, tôi c/ầu x/in cha, ông ấy mới cho tôi ở lại bên cậu hai năm…” “Nhưng tôi không thể bỏ cậu được…” Ngôn Mộc khóc đến đ/au lòng. Trong lòng tôi vừa có chút khó hiểu, lại vừa có chút đ/au đớn… Tại sao tôi phải đ/au chứ? Cậu ấy nói, trong đầu tôi không còn bất kỳ ký ức gì, tôi không còn nhớ gì hết… Có thể là cậu ấy tự bịa ra, có thể là cậu ấy lừa tôi chứ? Có thể cũng giống như những lời cuối cùng của hoa khôi trường: [Cậu ấy không phải người bình thường… Coi như đây là lời cảnh cáo cuối cùng tôi dành cho cậu…] Tôi không tin. Tôi đang hoài nghi. Trong miệng tôi, cuối cùng chỉ có thể r/un r/ẩy nói ra bảy chữ: “Có thể cậu tìm nhầm người rồi.” Cả hai chúng tôi đều đơ ra. Mộc Ngôn sững sờ, rồi nở một nụ cười duy nhất dành cho tôi từ trước tời giờ. “Tôi xin lỗi, có thể tôi tìm nhầm người thật rồi… Hôm nay tôi đã sai… Cậu cứ coi như là tôi chơi khăm cậu, coi như những lời tôi nói đều là bịa đặt đi… Cậu đi đi.” Lòng tôi đột nhiên có chút đ/au. Nhưng tôi thấy rất rối… Tôi cầm quần áo trên đất lên, nhìn bóng lưng cậu ấy đang gục xuống, rồi nghiêng ngả rời đi.