Bạn Học Dâm Đãng

Đại Sắc Ma Nữ
Cập nhật:

Chương 29: Nhớ em

 

Thẩm Tình ấp úng nói không ra lời. Thật ra cô chỉ nhất thời nhớ đến lời của Hứa Khải thôi. "Mình... mình... "Lần sau cứ như vậy mà phát huy. Tớ và Hứa Khải bảo kê cậu. Đừng lo." "Được rồi, đừng nói nữa. Trưa nay mình... Bán Hạ cười tủm tỉm, cô ấy giả vờ không hiểu dò hỏi Thẩm Tình. "Hả? Trưa nay cậu làm sao?" "Bán Hạ à, trưa nay mình có hẹn với Hứa Khải rồi. Cậu đi ăn một mình nha. Bán Hạ bĩu môi. "Có bồ bỏ bạn." "Ay nha, không có mà" "Thôi được rồi, cậu đi đi. Hai người mà có gì phải thông báo tớ đầu tiên đấy." "Mình biết rồi. Thẩm Tình rón rén lên sân thượng, nghĩ tới Hứa Khải cô bất giác không kìm được mà đỏ mặt tía tai. Ánh nắng vàng rực rỡ từ mặt trời chiếu rọi lên con người nhỏ bé ấy khiến người ta không thể nào không chú ý đến. Hứa Khải gọi cô lên đây không biết là làm gì? Còn có chuyện này nữa. Chuyện cô lên hot search Hứa Khải có biết không? Nếu cậu ấy biết sẽ không nghĩ cô là một nữ sinh hung dữ đấy chứ? Cậu ấy có nghĩ xấu về cô không đây? "Hứa Khải... Thẩm Tình thầm gọi tên hắn. Trên sân thượng, Hứa Khải ngứa ngứa mũi, mắt dán vào cánh cửa chờ đợi người nào đó. Cạch. Cánh cửa mở ra, ban đầu cô còn tưởng mình sẽ chờ Hứa Khải, không ngờ cậu ấy lại đến sớm thế. Thẩm Tình chậm rãi tới bên Hứa Khải, cúi đầu như đứa trẻ biết nhận sai, lí nhí nói. "Hứa Khải, xin lỗi mình tới trễ rồi." Hứa Khải cười cười, hắn sảng khoái phất tay nói. "Không sao, tôi tới sớm thôi." "Ừm. Mình..." "Sao vậy?" Hứa Khải giơ tay sờ má bầu bĩnh của Thẩm Tình. Cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay truyền lại khiến Hứa Khải thoải mái, sảng khoái một trận. Hắn như nghiện mà vuốt mạnh má của cô. "A..." "Đau sao?" "Không...mình giật mình thôi" "Ùm." Hai người không nói gì nữa chỉ chăm chăm nhìn nhau, ánh mắt ấy vừa cháy bỏng vừa tà mị. Thẩm Tình xấu hổ cúi đầu không dám nhìn nữa. Hình ảnh của Hứa Khải lưu nơi đáy mắt Thẩm Tình quá kích thích. Cô chịu không nổi. "Hứa Khải, cậu...cậu kêu mình lên đây là có chuyện gì?" "Bộ phải có chuyện mới được gặp em à?" Thẩm Tình giật mình xua xua tay. "Không...không phải thế. Mình...mình.." Hứa Khải không nói gì dứt khoác kéo cô ngồi lên đùi mình, hai tay giữ chặt eo cô, khuôn mặt dựa vào vai Thẩm Tình, nỉ non bên tai cô. "Tôi nhớ em. Chỉ vài từ đơn giản lại khiến Thẩm Tình run rẩy, hai mắt cô mở to như chú nai con, ngây ngô lại thuần khiết. Cô không dám tin vào tai mình những lời từ chính miệng người bên cạnh cô lúc này, cô luôn tự nhủ chỉ là những lời đùa giỡn không phải thật nhưng sâu trong tim Thẩm Tình lại là sự khao khát mãnh liệt, trái tim cô đang rung lên từng hồi mạnh mẽ. "Em nhớ tôi không? Hửm?" Thẩm Tình ấp úng, lấp bấp không ra chữ. "Mình...mình...nhớ cậu" "Ngoan lắm."