Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm
Bọn họ đều đến vì Băng Sơn Huyết Liên kia, nhưng hiện tại chưa thấy được Huyết Liên, mà còn rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế này. Mấy người này đều là những người võ công cao cường, lại còn thông minh, nếu không cũng không thể theo nhóm Lệ Tử Mặc để trốn ra được. Nhưng hiện tại bọn họ đã ra ngoài rồi, nếu còn tiếp tục ở lại chờ cùng nhóm người này thì đúng là làm khó bọn họ.
Lỡ đâu còn có nguy hiểm gì đang chờ bọn họ thì phải làm sao? Trước đó bọn họ đã bị đám người say rượu đòi mỹ nhân làm cho không ngủ được rồi, sau đó nửa đêm lại xảy ra biến cố như thế này, chạy trốn hoảng sợ đến giờ, bọn họ đã sớm mệt mỏi, đói khát, không còn sức lực để đối phó với bất cứ chuyện gì nữa.
Nghe xong lời hắn ta nói, vẻ mặt lo lắng của Nguyệt lại thù về, bình tĩnh nhìn Du Hoảng rồi nói: "Các ngươi muốn đi sao?”
Du Hoảng gật đầu.
“Có biết nếu chủ nhân của bọn ta ở đây thì ngài ấy sẽ nói gì không?”
Nguyệt cười, nói: “Ngài ấy sẽ nói, được, không ai cản các ngươi cả.
Lời này có ý gì? Muốn đi chứ gì, được, cứ tự đi đi, giờ trên thuyền không có đường hả? Vậy thì nhảy xuống nước đi! Xin mời, không tiễn. “Có biết Tần Phong Hi của bọn ta sẽ nói gì không? Nàng ấy sẽ nói, lúc nhảy xuống thì phải tạo dáng cho đẹp vào.
Mặt Du Hoảng đầy gạch đen, im lặng lui xuống.
Bảo họ đánh thì chắc chắn họ không đánh lại hai người kia. Chẳng lẽ còn dám nhảy xuống thật chắc? Chờ thôi, cứ chờ thôi vậy.
Ầm ầm.
Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì một trận mưa như trút nước đã đổ xuống.
Khổng Tu nhìn vào lối ra đằng sau rồi nói: “Trần mưa này đến thật kỳ lạ, không ổn!” Nói xong, trên mặt ông ấy đột nhiên mang sắc thái bừng sáng khác thường, giọng điệu đột nhiên kích động: “Đây là, đây là tuyệt chiêu bảo vệ mạng sống của Hiên Viên! Phá Thiên Quyết! Trước đây ông ấy đã từng kể với ta rồi! Chắc chắn Tần Phong Hi có thể ra ngoài! Chắc chắn có thể!”
Ông ấy kích động một lúc thì lông mày lại đột nhiên nhíu lại, lại càng căng thẳng hơn, sau đó nghiêm nghị nói với Kim Lão đầu: “Sư thúc, Hiên Viên đã nói với ta, phải dùng hết tu vi cả đời mới có thể sử dụng được Phá Thiên Quyết, cho dù Tần Phong Hi có thể ra ngoài thì cũng giống như phế nhân, mạng của ta cũng là do con bé cứu, lát nữa xin sư thúc hãy hộ pháp cho bọn ta.
Ý của ông ấy là lát nữa Tần Phong Hi ra ngoài mà phế hết tu vi thì ông ấy định truyền nội lực của mình cho nàng!
Nguyệt và Kim Lão cực kỳ kinh hãi.
Tâm trạng của Nguyệt thì lại càng phức tạp hơn, hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại từ sự kích động mà câu nói trước của Khổng Tu gây ra, thì đã nghe ông ấy nói tiếp một câu như vậy. Trong lòng hắn ta, Tần Phong Hi gần như là người có bản lĩnh thông thiên rồi, không ngờ bây giờ lại phải ép nàng phế hết tu vi mới có thể thoát được sao? Nàng mới vừa dùng thạch tuỷ ngàn năm không lâu, như vậy chẳng phải là...
Nhưng Khổng Tu này lại nguyện ý truyền hết tu vi cả đời cho Tần Phong Hi, cũng khiến hắn ta vô cùng chấn động.
“Ý của ngươi là Hi nha đầu đã được truyền thụ chân truyền của tên tiểu tử Hiên Viên kia sao?”
“Đúng vậy sư thúc, Tần Phong Hi là đệ tử của Hiên Viên, cũng là con nuôi của ông ấy”
Kim Lão đang định nói thì bên lối ra kia đột nhiên có một bóng người bay lên từ trong nước. Không, không phải một, mà là hai bóng chồng lên nhau!
“Là Tần Phong Hi!” Kim Lão kêu lên.
“Chủ nhân!”
Nguyệt cũng phấn chấn vô cùng.
“Cứu người!” Khổng Tu vỗ hai tay, thân hình như một con chim ưng lao nhanh về phía Tần Phong Hi, đồng thời còn có Kim Lão và Nguyệt hành đồng cùng lúc.
Bọn họ đều nghe thấy lời Khổng Tu nói, một khi sử dụng Phá Thiên Quyết kia thì sẽ bị phế hết tu vi cả đời! E là Tần Phong Hi không có khả năng bay lên thuyền này, cho nên bọn họ phải đi đón.
Nhưng tốc độ của Tần Phong Hi lại không hề chậm hơn bọn họ, khi bọn họ lao ra thì thân hình nàng cũng đã nhanh chóng bay đến đây.
“Mọi người làm gì vậy?” Tân Phong Hi kêu: “Trở về thuyền, trở về thuyền! Mau lái thuyền đi!”
Nàng vừa kêu thì chân đã bước lên boong thuyền, cũng không dừng lại mà lập tức chạy vào một khoang thuyền.
Ba người theo sau nàng quay đầu trở lại thuyền thì lập tức ngây người, ánh mắt của Nguyệt và Kim Lão đều hướng về phía Khổng Tu.
Sao bảo là Phá Thiên Quyết? Sao bảo là sẽ bị phế hết tu vi cả đời?
Bây giờ tốc độ của nàng còn nhanh hơn bọn họ là sao?
Khổng Tu cũng không hiểu, tại sao lại như vậy? Rõ ràng là Hiên Viên đã nói với ông ấy như vậy mà.
Đã không hiểu thì hỏi, đi hỏi thử xem.
Nào ngờ bọn họ đi theo vào khoang thuyền thì thấy Tần Phong Hi đã đặt Lệ Tử Mặc đang cõng trên lưng xuống giường, lật người hắn lại, dùng một tay xé toạc toàn bộ quần áo trên lưng hắn.
“Xoẹt” một tiếng, hai lớp vải đều bị xé xuống, lộ ra toàn bộ phần lưng của Lệ Tử Mặc.
Ba người đứng ở cửa nhìn mà hoảng hồn luôn. Bọn họ nhìn thấy gì vậy? Vừa thấy cái gì thế này? Sao bảo bị phế tu vi cả đời cơ mà? Còn có thể hung hãn với đàn ông vậy ư? Thế này là xé quần áo của người ta luôn còn gì, đúng là không thể nhìn nổi mà!
“Tần Phong Hi..” Nguyệt cảm thấy mặc dù quan hệ giữa Tần Phong Hi và chủ nhân của mình có thân mật đến đâu cũng không sao hết, đường đường là Đế quân Phá Vực, có một người phụ nữ thì có sao đâu? Huống chi còn là người phụ nữ mà chủ nhân thích? Nhưng dù sao thì cũng phải để chủ nhân uy phong lẫm liệt, chứ cái kiểu hung hãn vậy của Tần Phong Hi thì sao mà coi được?
Tân Phong Hi liếc mắt nhìn sang, thấy rõ hết toàn bộ biểu cảm của họ, nàng còn gì mà không hiểu nữa? Nàng lập tức nổi giận: “Trong đầu mấy ngời toàn mấy thứ linh tinh vớ vẩn gì vậy? Ta chỉ muốn rút châm ra cho hắn thôi!”
Coi nàng là hạng người gì vậy hả! Cho dù nàng có không thỏa mãn tới mức nào thì cũng đâu thể “làm” Lệ Tử Mặc ngay lúc này được! Đã thế còn chưa khóa cửa!
Phì! Ai không thỏa mãn chứ hả!
Nàng cũng bị họ làm cho đầu óc loạn xí ngầu lên rồi.
Nàng không để ý đến bọn họ nữa, tập trung tinh thần đi rút châm trên lưng Lệ Tử Mặc. Những chiếc châm này được nàng dùng thủ pháp đặc biệt để ghim vào. Lúc ghim vào
thì còn dễ, nhưng tới lúc rút ra thì phải vô cùng cẩn thận, để tránh trường hợp mới rút được một hai chiếc châm thì con cổ kia lại xông xa.
Nhóm Khổng Tu thấy sắc mặt nàng nghiêm lại, mặc dù họ rất kinh ngạc khi nàng sử dụng Phá Thiên Quyết mà vẫn có thể thản nhiên như vậy, họ rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Cho nên bọn họ cũng không dám làm phiền nàng nữa, đều canh giữ bên ngoài để bảo vệ.
Cùng lúc đó, nhóm Du Hoảng thấy bọn họ ra ngoài thì mừng rỡ vô cùng, cuối cùng cũng đi được rồi. Không cần bọn họ phải nói, thì nhóm Du Hoảng cũng đã lái thuyết đi. Bỗng chốc, con thuyền lớn này đã rời khỏi sơn trang Vân Phong với tốc độ cực nhanh.
Cũng may là đoạn đường sông này rất bình lặng, không còn xảy ra chuyện gì nữa. Điều này khiến trái tim đang treo lơ lửng của họ cuối cùng cũng được buông xuống.
Còn ở bên kia, cuối cùng Tần Phong Hi cũng rút được chiếc châm cuối cùng. Nàng cũng không dùng tiếp số châm này nữa mà ném thẳng xuống sông, sau đó lấy ra một viên thuốc từ bên hông: “Nước.
Nguyệt lập tức đi lấy bát nước tới đây. Tần Phong Hi đỡ Lệ Tử Mặc dậy, nhét viên thuốc vào miệng hắn rồi cho hắn uống hai ngụm nước.
Thực ra Lệ Tử Mặc vẫn luôn tỉnh táo mở mắt, chẳng qua vẫn chưa thể nói, cũng chưa thể cử động. Hắn chỉ nhìn Tần Phong Hi, người khác nhìn vào thì thấy nàng có vẻ không bị ảnh hưởng gì, chỉ có hắn là nóng lòng như lửa đốt, sự lo lắng này khiến hắn gần như bỏ qua cơn đau cực độ trên cơ thể mình.
Bọn họ đã gặp phải chuyện gì ở bên trong, muốn phá vỡ Sinh Linh Tiểu đó, Tần Phong Hi đã tốn bao nhiêu tâm huyết, chịu bao nhiêu đau khổ, mắt hắn đều nhìn thấy rõ hết, trong lòng cũng cảm nhận được. Hiện tại rõ ràng Tần Phong Hi chỉ đang cố cầm cự thôi. Còn hắn, vừa uống thuốc vào không lâu thì một luồng nhiệt lưu chợt ùa tới như sấm sét, quét sạch hết mọi đau đớn, như thể hắn chưa từng đau đớn bao giờ. Mà cơ thể hắn cũng đã trở lại bình thường, bắt đầu nghe theo sự sai khiến của hắn.
Lệ Tử Mặc nhảy dựng lên, lập tức kéo Tần Phong Hi vào lòng.
Cùng lúc đó, “phụt” một tiếng, Tần Phong Hi phun ra một ngụm máu, phun đầy người hắn, những giọt máu đỏ thẫm nhuộm đỏ quần áo trên ngực hắn, khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Hi nha đầu!” Kim Lão tiến lên một bước, Khổng Tu cũng cảm thấy lạnh lòng.
Chẳng lẽ không phải con bé không bị gì, mà tới bây giờ mới phát tác sao?
Đã sử dụng Phá Thiên Quyết thì không thể không có chuyện gì được.
“Tân Phong Hi
“Không sao..” Tần Phong Hi lại yếu ớt lắc đầu, ánh mắt chuyển sang Kim Lão: “Lão bá, e rằng lần này ta nhất định phải có được Băng Sơn Huyết Liên rồi”
Vừa dứt lời, nàng đã ngất xỉu trong vòng tay Lệ Tử Mặc.
“Hi Hi!” Lệ Tử Mặc kinh hãi ôm chặt lấy nàng.
Kim Lão bắt mạch cho nàng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Nội thương không nhẹ đâu.
Biểu cảm Nguyệt chợt lạnh hẳn xuống: “Nội thương không nhẹ mà ông còn...
Nhưng Khổng Tu lại hiểu ý của Kim Lão, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ bị nội thương, vậy thì chứng tỏ tu vi của nàng không bị phế, cũng không nguy hiểm đến tính mạng!”
Nói xong, ông ấy lại không nhịn được mà kinh ngạc. Riêng việc chỉ bị nội thương là đã đủ để khiến người ta kinh ngạc rồi. Theo như ông ấy hiểu thì vẫn chưa có ai có thể phá được Sinh Linh Tiếu, đã thế sau khi sử dụng Phá Thiên Quyết mà chỉ bị nội thương!
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Nguyệt Vệ lại càng lo lắng cho Lệ Tử Mặc hơn.
“Bổn Đế quân không sao. Ánh mắt sâu thẳm của Lệ Tử Mặc nhìn về phía Kim Lão: “Băng Sơn Huyết Liên ở đâu?”
“Lão phu dẫn các ngươi đi.” Kim Lão nói.
Ngay từ đầu ông ấy đã định dẫn bọn họ đi rồi, giờ Tần Phong Hi lại tự nói rằng nàng phải dùng đến Băng Sơn Huyết Liên, khiến Kim Lão cũng sốt ruột.
Sau khi thuyền cập bờ, bọn họ phát hiện không có một con thuyền nào quay trở lại. Nói cách khác, những người đến sơn trang Vân Phong đều ở lại đó, mãi mãi ở lại đó. Điều này khiến trái tim của nhóm Du Hoảng lạnh đi từng hồi.
Vừa rồi sau khi nhóm Lệ Tử Mặc xuống thuyền là vội vã rời đi luôn, cũng như chim sợ cành cong mà lập tức tản ra. Du Hoảng nhìn bóng lưng của nhóm Lệ Tử Mặc, hắn ta nghiến răng, hít một hơi rồi đuổi theo.
“Đế quân, Đế quân, xin hãy để tại hạ đi theo Đế quân!”
Công phu của Du Hoảng cũng xem như có chút danh tiếng trong giang hồ. Trước giờ hắn ta đã quen bôn tẩu một mình, không bị ràng buộc, nhưng lần này lại thay đổi chủ ý, hắn ta quyết định đi theo Lệ Tử Mặc, cũng có thể nói là đi theo hắn và Tần Phong Hi. Lần chạy trốn khỏi sơn trang Vân Phong này, trong lòng hắn ta cảm thấy có lẽ thiên hạ
sắp đại loạn rồi. Mà trong loạn thế, một thân một mình đôi khi quá nhỏ bé, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Hắn ta vẫn nên tìm một chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc thì hơn.
Ý chí kiên cường mà Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi thể hiện trong lần nguy hiểm này cùng với công phu cao siêu kia đã khiến Du Hoảng thán phục, muốn hắn ta đi theo, tất nhiên phải là người hắn ta ngưỡng mộ.
Nhưng khi Du Hoảng trở về thì lại bị người ta truy sát dọc đường, hắn ta chỉ thấy có khổ mà không nói nên lời. Ban đầu hắn ta phát hiện ra mấy con ngựa hãn huyết, khiến hắn mừng rỡ như điên, nhưng hai con ngựa phía trước lại rất hung dữ, khiến hắn ta mất nhiều thời gian mà vẫn không thuần phục được. Đang không cam lòng thì chợt có mấy tên thị vệ chạy đến, nói rằng con ngựa đó là của chủ nhân bọn họ, dám trộm ngựa của chủ nhân bọn họ thì chính là không muốn sống nữa, chẳng nói chẳng rằng gì đã bắt đầu đuổi giết hắn ta.