Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm

Đậu Đỏ Bé Bé
Cập nhật:

Mấy tên thị vệ mặc đồ đen này có công phu cao hơn Du Hoảng tưởng tượng rất nhiều, hơn nữa bọn họ phối hợp cũng rất ăn ý, lúc ra tay mang theo một luồng sát khí khiến hắn ta khá quen thuộc. May là võ công của Du Hoảng vẫn rất khá, đánh không lại thì chạy, mấy con ngựa hãn huyết đó cũng đi theo mấy tên thị vệ kia để đuổi theo hắn ta, khiến hắn ta gần như suy sụp. “Chết đi!” Một tiếng quát lớn truyền đến, Du Hoảng có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ phía sau, hắn ta chùng lòng, chỉ thấy không thể tránh được, đang thầm than thở rằng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng ở đây thì chợt có một luồng chỉ phong ập đến, đánh vào sau lưng hắn ta, chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan, thanh kiếm sau lưng chợt lệch đi. Trong lòng Du Hoảng mừng rỡ, lập tức nhân cơ hội bay ra xa một trượng, đứng bên cạnh Nguyệt Vệ đã ra tay cứu hắn ta. “Nguyệt Vệ đại nhân..” Hắn ta đang định giải thích tình hình thì thấy mấy tên thị vệ mặc đồ đen truy sát hắn ta trên lưng ngựa đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ, đồng loạt xuống ngựa rồi quỳ một gối xuống. “Đế quân!” Lệ Tử Mặc cõng Tần Phong Hi, ánh mắt nhìn vào mấy người bọn họ, chỉ khẽ gật đầu: “Đứng lên đi” “Đế quân, tên này lại muốn trộm Phi Ngân và Đạp Tuyết..” Những người truy sát Du Hoảng chính là bọn Trần Thập và Tân Nghĩa, bọn họ tránh được nhiều cuộc truy sát, cũng đi tìm Lệ Tử Mặc và Nguyệt Vệ suốt bao ngày qua, nhưng không ngờ lại tình cờ phát hiện ra Phi Ngân, sau đó lại thấy Du Hoảng muốn trộm ngựa quý, nên trong lòng lập tức nổi giận, sao có thể tha cho hắn ta được. Nhưng không ngờ, truy sát hắn ta đến đây lại có thể tìm được Lệ Tử Mặc và Nguyệt Vệ, nên lập tức mừng rỡ. “Là bổn Đế quân lệnh cho hắn ta đi tìm ngựa. Du Hoảng cảm thấy vận may của mình thật sự quá tốt, ít nhất là không bị những tên thị vệ này giết chết, nếu không thì thật oan uổng. Nhưng trong lòng hắn ta cũng thầm kinh ngạc, không ngờ công phu của thị vệ Lệ Tử Mặc lại mạnh như vậy. Ban đầu hắn ta còn tưởng với công phu của mình thì chiếm một vị trí dưới trướng hắn chắc sẽ rất dễ dàng thôi, nhưng bây giờ mới biết là mình đã ngây thơ rồi, khiến hắn ta cũng thu lại chút khinh thường trong tiềm thức. Lúc này Tân Nghĩa lại nhìn thấy Tần Phong Hi được Lệ Tử Mặc cõng trên lưng, dáng vẻ nàng như đang hôn mê, hắn ta lập tức kinh ngạc: “Đế quân, Tần cô nương bị sao vậy?” “Bị thương một chút. Những người khác đâu?” “Bẩm Đế quân, chúng thuộc hạ chia thành hai nhóm, có người bảo vệ người bị thương ra khỏi Băng Nguyên, chuẩn bị vào thành để dưỡng thương, dưỡng thương xong thì về Phá Vực trước, còn sáu người thuộc hạ thì đi tìm Đế quân” Trần Thập đáp. Lệ Tử Mặc “ừ” một tiếng, nhưng trong mắt vẫn không giấu được vẻ lo lắng. Nguyệt Vệ biết ý hắn nên bèn sắp xếp bảo nhóm Trần Thập cưỡi ngựa đi tìm xe ngựa. Lệ Tử Mặc ôm Tần Phong Hi lên Phi Ngân, đưa Đạp Tuyết cho Kim Lão, để ông ấy dẫn đường đến Tuyết Sơn trước. Nguyệt Vệ đánh dấu dọc đường, để Trần Thập tìm được xe ngựa chuẩn bị đủ ngựa rồi đuổi theo. Tuyết Sơn không phải là cùng một nơi với Băng Nguyên mà lúc trước họ đã đến. Tuyết Sơn này ở phía bên kia của Đông Thanh, cách rất xa Băng Nguyên. Vì sợ ngựa chạy quá nhanh sẽ làm Tần Phong Hi xóc nảy, nên thực ra Lệ Tử Mặc không dám chạy quá nhanh. Một ngày sau, nhóm Trần Thập đều cưỡi xe ngựa đuổi theo họ. Tối đó, cuối cùng Tần Phong Hi cũng tỉnh lại. Nhưng không biết do xóc nảy cả ngay, hay vì phá trận pháp Sinh Linh, mà lúc này sắc mặt của nàng còn kém hơn trước, trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, khiến Lệ Tử Mặc nhìn thấy mà sắc mặt tối sầm lại. May mà có xe ngựa, hắn ôm nàng ngồi vào trong xe, Trần Thập và Tân Nghĩa cũng rất chăm sóc Tần Phong Hi, biết nàng bị thương nên đã chu đáo hơn, bên trong xe ngựa đã được sắp xếp lại, trải đệm dày, ngay cả vách xe bên trong cũng bọc đệm mềm, để nàng có thể dựa vào thoải mái hơn. Còn trong ngăn kéo bí mật bên trong xe ngựa thì chất đầy đủ loại đồ ăn vặt. Có thể nào thì điều này cũng khiến Tần Phong Hi đã lâu không được hưởng thụ cảm thấy rất vui. Chỉ là nàng bị nội thương quá nặng, thậm chí tinh thần lực còn bị hao tổn nghiêm trọng, cho nên dọc đường đi nàng chỉ tỉnh lại một lần, cắn một miếng bánh, thậm chí còn chưa kịp nhai nuốt thì đã ngất tiếp. Từ khi nàng đến đây, những gì Lệ Tử Mặc nhìn thấy đều là nàng cố tình giả vờ ngu ngốc yếu đuối nhưng thực chất lại tinh quái lanh lợi, bản lĩnh cao cường, đôi khi thì lại cười đùa vui vẻ, rõ ràng ý chí của nàng vô cùng kiên cường. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng yếu đuối đến mức ngay cả ăn một miếng bánh cũng không được, trái tim Lệ Tử Mặc đau như bị nghiền nát. “Mất bao lâu mới đến Tuyết Sơn?” Hắn đột ngột vén rèm lên, hỏi Kim Lão đang cưỡi ngựa dẫn đường ở phía trước. Kim Lão chẩn đoán được nội thương của Tần Phong Hi, nhưng về thứ gọi là tinh thần lực này thì ông ấy hoàn toàn không phát hiện ra, thế giới của bọn họ chỉ biết đến nội lực, thể lực, còn tinh thần lực thì đã gần tới mức khoa học với y học hiện đại rồi, nên họ không biết. Đây cũng là lý do khiến bọn họ cảm thấy năng lực mà Tần Phong Hi thể hiện ra mạnh hơn nhiều so với nội lực mà họ có thể nhìn thấy. Bởi vì nàng không chỉ tu luyện nội lực mà còn tu luyện tinh thần lực, đây là chỗ dựa của nàng khi sử dụng chú thuật và phá trận. Chỉ là lần này nàng bị thương quá nặng, nàng cần Tuyết Sơn Huyết Liên để bồi bổ. Lần này cũng được coi là lần Tần Phong Hi bị thương nặng nhất trong hơn hai mươi năm qua. Nàng hôn mê suốt ba ngày, chỉ tỉnh lại một lần. Mãi đến ba ngày sau, đoàn người của họ mới đứng dưới chân Tuyết Sơn. Ngước nhìn ngọn Tuyết Sơn cao ngất ngưởng như chạm tới mây, Tần Phong Hi mới như có linh cảm mà tỉnh lại. Lúc đó Lệ Tử Mặc đang ôm nàng trong lòng, để nàng tựa đầu vào ngực mình, ba ngày nay gần như hắn cứ ôm nàng như vậy, điều này khiến cho nỗi lo lắng trong lòng Nguyệt Vệ càng thêm sâu sắc. Có lẽ đã đến lúc hắn ta tới nói rõ ràng cho Tần Phong Hi rồi. Tình cảm của chủ nhân dành cho nàng đã vượt xa sức tưởng tượng của họ. Về sau mà thật sự tìm được người kia thì biết phải làm sao? “Hi Hi, nàng tỉnh rồi sao?” Giọng nói cuốn hút mang vẻ kinh ngạc vang lên bên tai. Tần Phong Hi muốn đưa tay xoa xoa thái dương, nhưng lại thấy hai tay mình như nhũn ra, hoàn toàn không nhấc lên được. Nhưng ngay lập tức, đầu ngón tay hắn đã ấn vào thái dương của nàng, dùng lực vừa phải xoa bóp cho nàng: “Nàng đau đầu sao?” “Chúng ta, đến rồi à?” Chắc là trong xe đã đốt lò than, nhưng nàng vẫn cảm thấy nhiệt độ rất thấp. Chắc là đã đến Tuyết Sơn rồi. “Đến rồi” “Chủ nhân, ôm ta xuống đi. “Được. Đợi đến khi Lệ Tử Mặc thực sự dứt khoát ôm nàng xuống xe, còn nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho nàng, Tần Phong Hi mới bàng hoàng nhớ ra, hắn gọi nàng là Hi Hi ư? Từ khi nào vậy? Hơn nữa, vẻ lạnh lùng trên người hắn như đột nhiên giảm đi không ít, sao lại dịu dàng thế? Tần Phong Hi đột nhiên rùng mình, trời ạ, Lệ Tử Mặc như vậy, nàng thấy không quen chút nào đâu! Quả nhiên nàng là người thích bị “ngược” sao? “Hi nha đầu, ngươi tỉnh rồi sao?” Lúc này Kim Lão cũng xuống ngựa, vừa nhìn thấy nàng thì lập tức rưng rưng nói: “Nếu muốn đến Tuyết Sơn dù có thúc ngựa cũng phải mất năm ngày, nhưng chúng ta đã đến nơi trong ba ngày..” Nói rồi, ông ấy lén nhìn Lệ Tử Mặc một cái. Tần Phong Hi cảm thấy cơ thể Lệ Tử Mặc đột nhiên căng chặt, dường như có chút tức giận vì Kim Lão dám mách lẻo trước mặt hắn như vậy, Tần Phong Hi vốn định cười, nhưng khi nhếch miệng lên, nàng có làm thế nào cũng không cười nổi. Nàng hiểu ý trong lời nói của Kim Lão. Chỉ một câu nói này là nàng đã có thể tưởng tượng ra, trong ba ngày qua Lệ Tử Mặc đã sốt ruột đến mức nào, chắc chắn hắn đã thúc giục ông ấy phải nhanh lên, nhanh lên nữa. Lại nghĩ đến lúc ở thủy nhai, hắn có thể phá vỡ sự giam cầm, chịu đựng cơn đau dữ dội mà người thường tuyệt đối không thể chịu đựng được để truyền khí cho nàng, tâm trạng Tần Phong Hi hơi phức tạp. Thời gian nàng xuyên không đến đây không dài, nhưng đã cùng Lệ Tử Mặc trải qua mấy lần sống chết. Lần phá trận pháp Sinh Linh Tiếu này, suýt chút nữa là nàng không vượt qua được. Trước đây Lệ Tử Mặc nói nàng là người phụ nữ của hắn, nàng cũng hiểu rõ ý mà hắn biểu đạt, thậm chí còn đáp lại, nói với hắn rằng nàng là của hắn, vậy thì hẳn cũng là của nàng. Nhưng trên thực tế, trong tiềm thức nàng vẫn luôn cảm thấy có thể có một ngày mình sẽ rời đi, cho dù không thể trở về hiện đại thì cũng có thể một mình tự do tự tại sống cuộc sống mình mong muốn. Chứ không phải theo hắn đi vào chỗ nguy hiểm như thế này, hầu như ba ngày một chuyện nhỏ, năm ngày một lần cửa ải sinh tử. Thế này thì nhiều chuyện quá rồi! Đi theo Lệ Tử Mặc chính là một con đường chông gái đổ máu không đổ lệ. Nàng thực sự không muốn, nếu còn phải sống cuộc sống như vậy, thì trước đây nàng cần gì phải rửa tay gác kiếm? Huống hồ, ở hiện đại cùng lắm chỉ là mưa bom bão đạn, những người đó đều là người bình thường, đều làm từ máu thịt, tối đa thì có hai ba người dị năng thôi, mà những dị năng đó đối với nàng cũng chỉ là chuyện nhỏ, nàng có thể hạ gục họ chỉ trong vài ba chiêu. Nhưng thế giới này thì khác. Nhớ lúc trước lão đạo sĩ kể cho nàng nghe về thế giới này, có một lần nàng còn cảm thán, may mà mình không ở trong một thế giới như vậy, nếu không chỉ một con trùng ở Nam Cương thôi cũng đủ khiến nàng buồn nôn rồi. Ai ngờ, nàng lại thực sự đến đây! Thực sự phải đấu với người Nam Cương suốt, còn có Tây Cương nữa chứ! Rồi bây giờ lại xuất hiện cái gì mà Đoạn Trần tông, nàng thấy Đoạn Trần tông này gần như là sự kết hợp của Nam Cương, Tây Cương và Trung Nguyên vậy? Người võ công cao cường cũng có, người chơi độc chơi cổ cũng có, người chơi trận pháp cũng có! Mà người đứng sau tính kế Lệ Tử Mặc lần này, thậm chí nàng cảm thấy còn đáng sợ hơn cả người Đoạn Trần tông, bởi vì bọn họ có thể bày ra một cục diện lớn như vậy! Còn có thể bày ra trận pháp Sinh Linh Tiểu kia! Như vậy có thể thấy, nếu tiếp tục đi theo Lệ Tử Mặc, thì cuộc sống sau này của nàng chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều mưa gió, sẽ không thoải mái. Nhưng vào lúc này, nàng lại càng cảm nhận rõ hơn tâm ý của Lệ Tử Mặc. Xong đời rồi. Quả nhiên sự dịu dàng của hắn vừa rồi chỉ là nhất thời. Nghe lời Kim Lão nói, rõ ràng Lệ Tử Mặc có chút tức giận, lúc này Tần Phong Hi không có sức lực, chỉ có thể dùng hai ngón út nắm lấy vạt áo trước ngực hắn: “Chủ nhân, chúng ta mau lên núi thôi. Một khi đã vào hàng cao thủ mà muốn đột phá tiếp thì hoàn toàn không còn dễ dàng. Nhưng mỗi lần đột phá thì đều sẽ có một loại khí lưu dao động, những người cùng là cao thủ đều có thể cảm nhận được. Tối hôm qua, Kim Lão và Khổng Tu đã cảm nhận được loại nội lực dao động đột phá của Lệ Tử Mặc, không ngờ lại mạnh đến mức khiến bọn họ phải kinh hãi. Cho nên vừa đến hôm nay là ông ấy đã không nhịn được mà muốn so tài với hắn một trận, xem thử chàng trai trẻ này rốt cuộc đã trưởng thành đến mức nào rồi.