Chương 4

Cơm Cha Cha Phù Thủy
Nguồn: toctruyen.net
Dịch: Tôi và Đường Kha quen nhau từ năm nhất đến khi tốt nghiệp năm tư. Vì gia đình cậu ấy điều hành một doanh nghiệp lớn trong thành phố, nhà họ phản đối chúng tôi đến với nhau. Chúng tôi chia tay trong hòa bình, coi như gặp gỡ đẹp rồi đường ai nấy đi. 【Cậu nhận được thiệp mời đính hôn của Đường Kha chưa?】 Đang băn khoăn thì tin nhắn của Lâm Tiểu đã gửi tới. 【Tớ vừa nhận được, đang phân vân không biết có nên đi không.】 【Chắc là Tống Niệm Niệm muốn cậu tới để khoe mẽ đấy.】 【Ai biết được, cứ đi thôi, dù sao cũng rảnh.】 【Vậy lúc đó tớ đi cùng cậu nhé.】 【Ừm.】 Thực lòng mà nói, tôi cũng có chút tư tâm, muốn nhìn xem Đường Kha trông thế nào trong ngày cưới. Sau giờ làm, tôi luôn vô thức ngoái lại phía sau, cảm giác vẫn có người theo dõi. Nhưng dáng người này khác với kẻ đêm hôm đó. Trời còn sáng, đường phố đông người qua lại. Tôi lấy hết can đảm rẽ vào một ngõ hẹp, nép sau bức tường chờ kẻ theo đuôi lộ diện. 「Anh theo tôi làm gì vậy?」Tôi xông thẳng tới trước mặt hắn hỏi. 「Tôi... tôi không có.」Đối phương ấp úng. 「Còn chối! Tôi thấy anh đi theo cả đoạn đường rồi. Không khai thật tôi báo cảnh sát đấy.」Tôi giơ điện thoại lên dọa. Mấy người đi đường xung quanh dần dừng chân. 「Là đội trưởng Nam bảo tôi theo dõi chị!」Hắn vội vã tháo khẩu trang. 「Nam Hạo? Vậy sao cứ lén lút thế!」 「Đội trưởng dặn đừng ảnh hưởng sinh hoạt của chị...」 「Thế bản thân anh ấy sao không tới?」 「Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi, nên cử tôi tới bảo vệ chị.」 「Thật không?」 「Đúng như lời tôi nói, đây là thẻ cảnh sát của tôi.」Hắn lập tức móc giấy tờ ra. Tôi cầm thẻ cảnh sát kiểm tra, ảnh chân dung khớp với tên: Kỳ Nguyện. 「Tạm tin anh lần này. Đi thôi.」 「Không được, đội trưởng dặn phải đưa chị về tận nhà.」Kỳ Nguyện gãi đầu cười ngượng. 「Vậy cùng đi vậy.」 Kỳ Nguyện tiễn tôi về nhà, tôi mời anh ta vào uống nước. 「Chị Bạch Hy đừng mách đội trưởng Nam tôi bị lộ nhé, không anh ấy m/ắng ch*t.」Kỳ Nguyện cười khề khà. Tôi bật cười: 「Đáng bị m/ắng đấy. Đội trưởng Nam theo dõi cả tuần tôi không phát hiện, còn anh mới ngày đầu đã lộ tẩy.」 「Chị Bạch Hy chắc quan trọng lắm nên đội trưởng mới đích thân bảo vệ chị chứ?」Kỳ Nguyện tò mò hỏi. 「Đừng có bịa chuyện. Chỉ là đội trưởng Nam có trách nhiệm thôi.」Nghĩ đến cảnh tượng trước đây, mặt tôi đỏ ửng. 「Chà chà...」 「Uống xong nước thì về đi.」Tôi trừng mắt. 「À mà đội trưởng Nam dặn chị hạn chế gọi đồ ăn ngoài, có ai gõ cửa cũng đừng mở bừa, phải cẩn thận.」 「Biết rồi. Nam Hạo... anh ấy bao giờ về?」 「Không rõ đâu ạ.」 Sau khi Kỳ Nguyện rời đi, tôi khóa ch/ặt cửa, kéo rèm kín mít. Tắm rửa xong vội chui vào chăn, trong phòng như vương vấn chút hơi ấm của Nam Hạo, xua đi phần nào nỗi sợ hãi.