Chương 18 19

18. Ba ngày trước lễ thành hôn, sứ giả của nước bại trận đến tiến cống. Nghe nói hoàng tử dẫn đầu – Viêm Hiên – cũng là một trong các công chính. Ta có chút đ/au đầu. Người ta đến để dâng lễ vật, nhưng ta phải nghĩ cách làm sao để hắn ta không gặp tiểu Hoàng đế, để tránh một kết cục không mấy tốt đẹp đây. Ta còn đang nghĩ cách đối phó thì Viêm Hiên lại không theo lẽ thường. Hắn ta chẳng thèm vào trạm dịch nghỉ ngơi mà đi thẳng vào cung với lễ vật mừng hôn sự, trong khi những lễ phẩm triều cống khác lại được đưa đến trạm dịch. Khi ta đến nơi, hắn ta đã diện kiến hoàng đế. Khuôn mặt tên này đờ đẫn, dường như bị vẻ đẹp của tiểu Hoàng đế hớp h/ồn ngay từ ánh mắt đầu tiên. Ta lại càng đ/au đầu thêm. Ôn Nhu cười khẽ: “Lần trước ta đã chỉ ngươi rồi, gặp tình huống thế này nên làm gì?” Ta lập tức bùng n/ổ sát khí. Dám yêu thích chị dâu ta, là kiêu căng tự mãn! Dám khiêu khích ca ca ta, đúng là không biết sống ch*t! Ta liền mượn danh nghĩa của ca ca ta hẹn quyết chiến với Viêm Hiên. Đêm trăng thanh gió mát, đúng là thời điểm thích hợp để gi*t người đoạt bảo, hắn ta mang theo một thanh đ/ao dài, lớn tiếng thề sẽ phục th/ù rửa h/ận. Khi hắn ta thấy ta, lại từ chối không đ/á/nh với nữ nhân. Nhưng ta vừa ra chiêu, hắn ta lại lập tức thủ thế kín kẽ. Biết mình khó thắng, ta đành gọi Ôn Nhu xuất trận. Nàng ấy ngáp dài, lười biếng liếc ta rồi thuận tay vung một viên gạch vàng đ/ập ngất hắn ta. Với tư thế “vàng trong tay, thiên hạ thuộc về ta,” nàng ấy trông thật oai phong lẫm liệt! Ta trói gô Viêm Hiên đem tới ngục tối, vả mấy cái vào mặt cho tỉnh rồi bắt hắn ta nhìn đám phạm nhân bị hành hình. Ai ngờ tên này là loại cứng đầu, không thèm để tâm. Ta lại đưa hắn ta đến tẩm cung của hoàng đế. Nhìn thấy m/áu me, hắn ta không nhíu mày, nhìn thấy dụng cụ tr/a t/ấn, hắn ta cũng không d/ao động, nhưng vừa trông thấy ca ca ta đang áp tai lên bụng tiểu Hoàng đế mỉm cười ngớ ngẩn, Viêm Hiên lại cau mày thật ch/ặt. Hắn ta nhăn mặt đến mức có thể kẹp được ruồi khi thấy ca ca ta áp tai lên bụng vẫn còn phẳng lặng của tiểu Hoàng đế, dường như đang nghe ngóng gì đó. Mặt Viêm Hiên đầy băn khoăn, lại mang theo chút bất bình: “Không phải Cố Cửu Minh cố tình nhục mạ Hoàng đế sao? Chẳng lẽ... hắn thật sự thích nam nhân?” Ta dịu dàng cười, vỗ nhẹ lên má hắn ta: “Điện hạ, ngài chắc chắn không muốn ca ca ta biết rằng ngài đã có ý tranh đoạt tiểu Hoàng đế với hắn, đúng không?” Ta đoán hắn ta vốn định lợi dụng tiểu Hoàng đế để lật đổ ca ca ta, vì trong mắt người ngoài, tiểu Hoàng đế rất dễ bị lừa dối, còn ca ca ta lại là mối đe dọa lớn với nước hắn. Nhưng kế hoạch giờ đã tan thành mây khói. Hắn ta cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, còn ta nhanh chóng kéo hắn ta ra khỏi đó, sợ rằng lát nữa ca ca sẽ diễn “cảnh cấm trẻ em.” 19. Trong những ngày tiếp theo, Viêm Hiên rất yên phận, ngoan ngoãn tuân thủ lễ nghĩa. Ta cứ nghĩ nhiệm vụ này sẽ dễ dàng vượt qua. Nhưng Ôn Nhu tỏ vẻ nghi ngờ, lạnh lùng tạt gáo nước lạnh: “Ta đã bảo rồi, hãy xem kỹ phần giới thiệu nhân vật. Viêm Hiên không dễ từ bỏ đâu.” Nghe nàng ấy nói, ta lập tức nâng cao cảnh giác. Ngày đại hôn, lúc toàn dân đang tưng bừng ăn mừng, chỉ có tân nương là vắng mặt. Nhìn tiểu Hoàng đế ngồi trên cao với vẻ mặt kinh ngạc, ta đành ôm đầu ngao ngán. Hóa ra Viêm Hiên đã “cư/ớp dâu” và mang ca ca ta đi! Hắn ta đâu có ngờ người mặc hỷ phục lộng lẫy kia thực ra chính là ca ca ta! Ta vội vàng đuổi theo, thấy lưỡi ki/ếm của ca ca ta chỉ cách yết hầu Viêm Hiên một phân. Ta hốt hoảng hét lên: “Ca! Dừng tay đã!” Ca ca ta dừng lại, nhưng sắc mặt vẫn âm u: “Giữ hắn làm gì? Để hắn tiếp tục giành người với ta à?” Rõ ràng ca ca ta không có ý định tha mạng cho Viêm Hiên. Ta cuống lên. Để hoàn thành nhiệm vụ, để c/ứu hắn ta, ta đành bịa chuyện: “Ca, thật ra hắn đã thầm thương tr/ộm nhớ muội từ lâu. Hắn cứ tưởng hôm nay muội mới là người được gả cho hoàng đế nên mới cư/ớp hôn đấy!” Viêm Hiên: “...Hả?” Ôn Nhu: “...” Nàng ấy trừng mắt lườm ta rồi quay lưng bỏ đi. Ta định đuổi theo giải thích rằng đây chỉ là kế hoãn binh, nhưng vẫn còn hai người đang chờ ta nói rõ. Khuôn mặt ca ca ta từ lạnh lùng chuyển sang đỏ bừng, rồi nở một nụ cười khô khan: “Ha ha ha, thì ra là muội phu! Thật là ngại quá!” Hắn đỡ Viêm Hiên đứng dậy, ân cần phủi sạch bụi bặm trên người hắn ta: “Phải nói sớm chứ, đúng là lũ lụt trôi miếu Long Vương. Ngươi cưới muội muội ta, cả nhà ta đều cảm ơn ngươi! Ngươi xứng đáng vào từ đường tổ tiên của chúng ta!” (*)Lũ lụt trôi miếu Long Vương: là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đ/á/nh người nhà mình. So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm. Viêm Hiên ngơ ngác nhìn người vừa muốn lấy mạng mình, giờ lại đối xử như huynh đệ chí cốt, chẳng khác nào muốn nâng mình lên làm thánh. Ta x/ấu hổ, vội kéo ca ca ta lại. Hắn nhìn ta, vẻ mặt chợt ngộ ra: “Đúng rồi, đúng rồi, hôm nay là đại hỷ của ta! Mau về uống rư/ợu mừng!” Tiệc cưới hôm ấy, ca ca ta vô cùng vui vẻ, uống đến say mèm. Ta định tìm Ôn Nhu, nhưng dù tìm khắp nơi cũng chẳng thấy bóng dáng nàng ấy đâu. Ta chợt thấy man mác buồn. Đã quen có nàng ấy bên cạnh, quen với sự hỗ trợ và những mưu kế nàng ấy bày ra. Giờ nàng ấy đi rồi, trong lòng ta bỗng trống trải lạ thường.