Chương 20 21
20.
Khi cha nương ta nghe tin có người muốn lấy ta, thậm chí còn dám liều lĩnh cư/ớp dâu hoàng gia, thì liền mừng rỡ ra mặt. Ngày nào cũng nhắc nhở, giục ta đem người đó về ra mắt. Bị giục đến mệt mỏi, ta đành tìm tới Viêm Hiên cầu c/ứu. Ai dè, hắn ta chẳng hề nhớ tới ơn c/ứu mạng, còn thẳng thừng từ chối.
Ta phẫn nộ!
“Là ai đã không ngại nguy hiểm, c/ứu mạng ngươi khỏi lưỡi ki/ếm của ca ca ta chứ?”
“Là ai đã dùng danh tiếng trong sạch của mình, để gỡ bỏ thân phận tình địch cho ngươi hả?”
“Là ai đã…”
“Được rồi, được rồi, đừng lải nhải nữa! Ngươi muốn giúp thế nào thì cứ nói đi!” Viêm Hiên ôm đầu, bực bội ra mặt.
Thế mà về sau hắn ta lại hối h/ận không kịp. Vì ta nói muốn gả cho hắn ta!
Tất nhiên chỉ là kết hôn giả, vì ta cần từ bỏ thân phận hiện tại của mình mà thôi.
Ngày thành thân, ta bỗng gặp lại Ôn Nhu đã lâu không liên lạc. Nàng ấy nhìn ta, gương mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Ngươi thật sự muốn xuất giá sao?”
Ta đặt khăn hỷ xuống, khẽ gật đầu. Qua khe hở của khăn, ta thấy nàng ấy bước lại gần.
“Cha nương và ca ca ta đối xử rất tốt với ta, ta không thể cứ vậy mà biến mất.”
Nàng ấy ngừng lại một chút: “Vậy nên?”
“Vậy nên, ta muốn xuất giá rồi mới đi. Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Không hiểu vì sao, ta đột nhiên thấy căng thẳng, không dám thở mạnh, chờ đợi câu trả lời của nàng ấy.
Ta nghe thấy nàng ấy khẽ bật cười: “Vậy chúng ta đi ngay thôi!”
Nàng bất ngờ nhấc khăn hỷ lên. Dưới ánh nến, nụ cười của nàng ấy rạng rỡ vô cùng. Ta thở dài, nắm lấy tay nàng ấy đang đưa ra, cũng cười.
Kẻ cư/ớp hôn cuối cùng lại bị người ta cư/ớp hôn!
Ta cùng nàng vơ vét hết tất cả vàng bạc châu báu trong của hồi môn. Ở đời thực ta nghèo rớt mồng tơi, còn nơi này thì tiền của ta chất thành núi, coi như là món quà chia tay sau nhiệm vụ!
21.
Nghe đâu tiểu Hoàng đế ba năm sinh hai đứa, giờ lại đang mang th/ai. Ngày nào ca ca ta cũng bị đạp văng khỏi giường. Nghe tin ấy mà ta cười không ngớt, cứ lăn lộn trong vòng tay Ôn Nhu.
Cuối cùng, ta trở lại thăm cha nương và ca ca ta, họ đều sống hạnh phúc viên mãn, chỉ là đôi lúc có nhắc tới ta.
Ta để lại quà cho cháu trai cháu gái, rồi cùng Ôn Nhu rời đi.
Nhiệm vụ đã xong, chẳng còn gì luyến tiếc nữa. Đến lúc trở về rồi.
Để tránh phiền hà cho ca ca ta, ta gửi thư cho Viêm Hiên, nhờ hắn ta lo liệu tang lễ và ch/ôn cất ta cùng Ôn Nhu. Không ngờ thư hồi âm của hắn ta toàn là lời than thở trách cứ. Tóm lại là trách ta chiếm mất vị trí chính thê của hắn ta rồi lại chạy biến. Để giúp ta che giấu, tên này đến giờ vẫn chưa lấy ai. Giờ thì con của tiểu Hoàng đế đã biết chạy, biết nói, còn hắn ta vẫn đ/ộc thân.
Ta thấy có chút áy náy. Nhưng bản thân cũng chẳng phải người tử tế gì cho cam, bèn lại viết thư: “Là ai… lại là ai…”
“Được rồi, ta giúp!” Vẫn là giọng điệu bực bội đó, nhưng ta biết một khi hắn ta đã nhận lời thì sẽ làm đến nơi đến chốn.
Ta phất cao lá thư, khoe với Ôn Nhu: “Ta đã nói là hắn sẽ giúp mà!”
Ôn Nhu nhìn thoáng qua rồi bỗng khựng lại, đôi mắt lộ vẻ nguy hiểm: “Hoàng hậu của ta chỉ có thể là ngươi, ta sẽ chờ ngươi… hửm?”
“Hả?”
Đang nói gì mà bỗng dưng tình tứ vậy chứ? Ta có chút ngượng ngùng, cúi đầu chẳng dám nhìn nàng ấy.
Chờ ta? Hoàng hậu?
Ta ngơ ngác, lại nhìn kỹ tờ giấy. Ở góc phải có một dòng chữ nhỏ mà Ôn Nhu vừa đọc ra.
Ta hoảng h/ồn, lắp bắp: “Oan uổng quá, hắn muốn bôi nhọ ta đấy, để ta giải thích mà…”
Nhưng Ôn Nhu chẳng nghe, bước đến gần hơn.
Đêm đó, ta đỡ eo, khóc không ra nước mắt…
“Ừm? Hoàng hậu của ta?”
Ta tức đến phát khóc!
(Hết)