Chương 2

2. Trong đại điện, văn võ bá quan đang chìm trong niềm vui chiến thắng, hăng say tâng bốc nhiếp chính vương. Bọn họ nhất mực khen ngợi ca ca ta tài giỏi hơn người, với vị cô nương kia là một cặp xứng đôi vừa lứa, thiên tác địa hợp, nên mong Hoàng thượng ban hôn để không phụ mối nhân duyên tốt đẹp này. Tiểu Hoàng đế cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt không hề có lấy một tia vui vẻ: “Ái khanh, ngươi cho rằng trẫm nên ban hôn cho ngươi cùng cô nương này sao?” Ca ca ta nhìn tiểu Hoàng đế đầy thách thức, dường như rất thích thú với cơn gi/ận dữ của tiểu Hoàng đế. Hắn nghĩ rằng đó chính là sự để tâm, chính là sự chú ý mà hắn mong muốn. Nhìn ánh mắt họ giao nhau trong không trung, bầu không khí căng thẳng như có tia lửa bùng lên. Ta cảm thấy nếu không ngăn lại, e rằng mọi chuyện sẽ khó kiểm soát. Nào ngờ ta còn chưa kịp lên tiếng thì vị cô nương kia đã mở lời trước. Nàng ấy nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ: “Ai nói là ta muốn gả cho ngươi? Ân c/ứu mạng ta có thể từ từ báo đáp, sao người cổ đại các ngươi cứ phải lấy thân báo đáp chứ?” Ồ hố, ca ca ta bị từ chối rồi! Vị Nhiếp chính vương quyền thế lẫy lừng trong lịch sử bị từ chối thẳng thừng! Ta thật muốn vỗ tay hoan hô tán thưởng nàng ấy. Nàng ấy đã chọn đúng, giữ được mạng sống của mình. Bởi ta nhìn thấy rõ ràng tiểu Hoàng đế vốn dịu dàng nhưng đầy giả tạo kia đang vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay, xoay đi xoay lại. Đó là dấu hiệu chứng tỏ tâm tình của y đang cực kỳ khó chịu. Khi lời từ chối của nàng ấy vang lên, nét mặt tiểu Hoàng đế giãn ra, sát khí trong ánh mắt cũng tan biến. Y mỉm cười dịu dàng: “Quả thực, chúng ta nên hỏi ý cô nương trước rồi mới định đoạt.” “Ồ? Nàng không muốn gả cho ta sao? Khó xử quá, nương vẫn còn đang mong ta sớm cưới vợ sinh con đấy…” “Cố Cửu Minh!” Tiểu Hoàng đế nhìn ca ca ta, nơi đuôi mắt cặp mắt đẹp kia giờ đây đã ửng đỏ. Lúc ấy ca ca ta mới chịu ngừng trò đùa cợt của mình. Đại điện nhất thời im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Cuối cùng ca ca ta thở dài, không nỡ khiến tiểu Hoàng đế đ/au lòng, nói: “Thật ra thì…” “Trẫm có mang rồi!” Cả triều đình ngỡ ngàng nhìn tiểu Hoàng đế và ca ca ta. Ca ca ta nhíu mày: “Ngươi đang nói đùa gì vậy?” Tiểu Hoàng đế nhếch môi, ánh mắt tràn ngập vẻ châm chọc: “Là con của ngươi…” Ta: “???” Cái gì cơ? Ta sắp ngất đến nơi rồi! Ca ca ta: “???” Bỗng nhiên vui mừng khôn xiết! Gì? Không cần biết là gì, là của ta đấy! Ta có con rồi! Con của ta và y! Đáng vui mừng lắm chứ! Văn võ bá quan: “?” Gì vậy? Các ngươi đang nói cái gì vậy? Ta muốn n/ổ tung rồi! Cô nương kia: “?” Ta là ai? Ta đang ở đâu? “Đều là nam nhân cả! Ngươi mang cái gì chứ?” Cuối cùng ca ca ta đã tỉnh táo lại…