Chương 3 4
3.
Ta và tiểu Hoàng đế là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau.
Ai ai cũng bảo rằng ta sẽ là hoàng hậu tương lai của y.
Thực tế cũng như mọi người đoán, qu/an h/ệ của chúng ta luôn rất tốt.
Nhưng lại không như họ tưởng tượng.
Nguyên do là, ca ca ta lại thích tiểu Hoàng đế.
Khi ấy, hắn chưa hiểu rõ cảm xúc này, luôn làm những việc ngốc nghếch để thu hút sự chú ý của tiểu Hoàng đế.
Lẽ ra đã có thể là mối tình thanh mai trúc mã bên nhau từ nhỏ, nhưng hắn lại biến nó thành mối qu/an h/ệ tương ái tương sát.
Cho đến khi hắn nắm trong tay quyền lực, cao ngạo nhìn xuống tiểu Hoàng đế thất bại thảm hại, hắn mới nhận ra điều mình muốn không phải là làm kẻ th/ù của tiểu Hoàng đế.
Điều hắn muốn, là toàn bộ sự chú ý của tiểu Hoàng đế.
Ngay lúc hắn ép ánh mắt của tiểu Hoàng đế chỉ có thể nhìn về phía mình, thật không may, lại bị ta bắt gặp.
Hai người bọn họ thực sự cách nhau quá gần.
Tựa hồ ngay giây sau, ca ca ta sẽ hôn tiểu Hoàng đế.
Ta che miệng, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Ca ca ta, người luôn là đấng nam nhi thẳng như thép trong mắt ta, lại bị tên hoàng đế hồ ly tinh này bẻ cong mất rồi!
Sau đó ta phẫn uất hỏi: “Ca! Rốt cuộc y đã mê hoặc ngươi bằng thứ gì vậy? Ngươi lại đi thích nam nhân!”
Ca ca ta nhướng mày, hờ hững liếc nhìn ta.
“Không cần nói gì thêm, chỉ nhìn gương mặt của y thôi, ngươi còn không rõ vì sao ta bị mê hoặc à?”
Ta nhớ lại khuôn mặt tuyệt mỹ nổi bật của tiểu Hoàng đế, gương mặt ấy từ nhỏ đến lớn đều là nét đẹp khuynh thành.
Lại nghĩ đến vẻ ôn nhu hiền lành đầy lừa lọc của y, ta im lặng không nói nên lời.
“Ca! Ngươi lại bị vẻ ngoài mê hoặc, thật nông cạn!”
4.
Sau buổi chầu, ai nấy đều bước ra với đầu óc mông lung. Ta theo dòng người rời khỏi triều đình, trong đầu hỗn lo/ạn không biết phải nói sao với cha nương.
Chả lẽ lại nói rằng đương kim Hoàng thượng đã bị ca ca ta “hạ gục.”
Cha nương ta sẽ có một con dâu... là nam nhi!
Lại còn là Hoàng đế nữa!
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, ta chợt nhận ra ca ca ta không thấy đâu nữa. Hỏi thăm thì biết được rằng hắn lại theo tiểu Hoàng đế vào Ngự Thư Phòng.
Theo lý mà nói, lúc này ta nên lịch sự rời đi, nhưng trước khi đi, nương dặn ta rằng hôm nay nhất định phải gọi ca ca về nhà sớm.
Vậy nên ta chỉ có thể tiến đến Ngự Thư Phòng.
Nhưng khi tới gần, ta lại phát hiện hình như bên trong vọng ra âm thanh của sự xô xát.
Tiểu thái giám đứng trước cửa cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim trông có vẻ rất thành thật nhưng tai lại vểnh cao, rõ ràng không che giấu nổi ham muốn hóng chuyện. Ta phẩy tay bảo bọn họ lùi xa ra một chút. Có vài việc, bọn họ không nên biết thì hơn.
Đừng nghĩ quá nhiều về việc làm '0', dễ sinh ra mơ tưởng không thực tế. (*)
(*): 当 0 的少看, 容易做梦. Câu này thường được nói đùa trong cộng đồng LGBT để khuyên ai đó đừng quá mơ mộng hay gán mình vào một vai trò nhất định, vì điều đó có thể khiến họ kỳ vọng hoặc tưởng tượng ra những điều không phù hợp với thực tế. Ý là để thái giám nghe được thì sẽ có những suy nghĩ ko nên có.
Nào ngờ vừa bước vào, ta đã thấy dáng vẻ đại nghịch bất đạo của ca ca ta.
Ca ca ta cúi người, ghim ch/ặt ánh mắt đi/ên cuồ/ng vào tiểu Hoàng đế với cảm xúc dồn nén mãnh liệt - có đ/au khổ, phẫn nộ và, trên hết, là sự chiếm hữu không nên có của một bề tôi.
Hai tay của tiểu Hoàng đế bị ca ca ta giữ lên đầu, cằm bị bóp ch/ặt.
Tình cảnh này hẳn là nh/ục nh/ã, nhưng tiểu Hoàng đế vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn bật cười khúc khích: “Ái khanh muốn trẫm tứ hôn cho các ngươi thật sao?”
Ánh mắt đầy thách thức ấy ngay lập tức khiến ca ca ta mất hết lý trí.
“Vậy đó là con của ngươi và ai?” Ánh mắt của hắn ngập tràn sát ý, như muốn nuốt trọn tiểu Hoàng đế ngay tức thì.
“Còn nữ nhân đó là ai?”
Tiểu Hoàng đế không trả lời, nụ cười mang vẻ châm chọc càng khiến ca ca ta gần như phát đi/ên.
Ca ca ta cúi xuống, hôn mạnh lên miệng tiểu Hoàng đế.
Không biết ai trong hai người bị cắn rá/ch môi, khi hai người tách ra, khoé môi đã vương m/áu.