Chương 1

Fa Cai La
Cập nhật:
"Ha ha." Ôi, tôi vừa chộp được cái bánh mì thịt hết đát. "Vút" một cái tống vội vào túi áo rá/ch tả tơi. Cố ki/ếm thêm miếng nữa chia cho đại ca, thế nào ổng cũng bảo kê cho tôi! Hồi còn là người, tôi đã g/ầy guộc nhưng cao ráo. Giờ hóa x/á/c sống lại càng teo tóp hơn xưa. Thời buổi này khác rồi, lũ zombie yếu ớt như tôi trong quá trình tiến hóa vẫn giữ lại được chút đặc tính con người. Ăn uống đủ đầy thì m/ập lên tý chút, để bụng đói là tong teo ngay. Lần trước tôi tự nh/ốt mình trong toilet chui không ra, gào thảm thiết mãi mới được đại ca giải c/ứu. Đương nhiên, ổng cũng quên cách mở cửa nên thẳng tay đạp tanh bành cánh cửa toilet của tôi. Tôi đứng hình luôn. Cái toilet duy nhất có cửa trong khu căn cứ zombie của bọn tôi giờ tan tành. Thực ra bọn tôi đâu cần đi vệ sinh, nhưng tiềm thức vẫn bắt tôi nghĩ toilet phải có cửa. Hơn nữa mỗi lần di chuyển căn cứ, trong toilet toàn... phân người. Nhiều đồng đội của tôi giờ cũng dơ dáy chẳng kém shit là mấy. Nhưng bản năng vẫn khiến tôi bứt rứt khó chịu, gầm gừ liên tục. Sau nửa tháng vật lộn, tôi treo tạm tấm rèm che toilet. Tôi tự nhủ mình thông minh không đúng chuẩn x/á/c sống rồi. Phải nói tôi là zombie ưa sạch sẽ nhất hệ mặt trời. Có lần đi ki/ếm ăn ở trung tâm thương mại, không hiểu sao tôi cứ đứng ch/ôn chân trước đống quần áo. Chân như dính ch/ặt xuống đất, đầu óc trống rỗng nhưng nhất quyết không chịu rời đi. Đứng ì gần tiếng đồng hồ, cả chục zombie đi ngang. Có con còn dí mũi th/ối r/ữa vào cổ tôi ngửi. Mặt nó rữa nát lổn ngổn giòi, tôi hét thất thanh một tiếng mới đuổi được nó đi. Giơ tay cứng đờ vỗ vỗ ng/ực, suýt nữa thì ch*t khiếp (dù đã ch*t rồi). Đôi mắt to tròn ngày xưa giờ thâm quầng hốc hác vì mấy ngày nhịn đói. Mống mắt hổ phách teo nhỏ, lòng trắng chiếm gần hết nhãn cầu. Nhìn bóng mình trong cửa kính, khuôn mặt vẫn thế mà sao khác lạ quá. Tôi gào lên vì... x/ấu xí. Gục đầu đ/ập đập vào cửa kính, chẳng hiểu nổi vì sao mình buồn. Zombie làm gì có nước mắt. Đang gào thét thì bà zombie tốt bụng dúi vào tay tôi khúc chân người đẫm m/áu. Có lẽ bà ấy đang "dịu dàng" khuyên: "Hư hư hư hư." Ăn đi con. Tuy không hiểu ngôn ngữ zombie nhưng tôi đoán ý bà ấy thế. Tôi: "..." Sợ phát khiếp nhưng vẫn lịch sự trả lại khúc chân cho bà zombie đang nhồm nhoàm nhai thịt. Ki/ếm ăn khó nhọc lắm, tội nghiệp lắm. Đồng nghiệp x/á/c sống đi ngang xô tôi một cái. Nó khỏe quá khiến tôi ngã chúi vào đống vải vóc. Thế là tôi lóng ngóng quàng mấy bộ đồ hoa nhí xinh xắn vào cổ. Hôm đó về tay trắng, phải nhịn đói. Nhưng vẫn may hơn lũ đồng bọn bị bạo đầu, còn tôi vẫn nguyên vẹn. Cặm cụi nghịch đống vải cả đêm, tôi diện lên người bộ đồ hoa nhí xinh xỉu. Sáng hôm sau soi gương, tự dưng thấy lòng nhẹ tênh.