Chương 6

Fa Cai La
Cập nhật:
Dù gương mặt tôi xinh trai, mấy tháng qua cũng không bị dị hóa quá nặng, nhưng những đường gân xanh lộn xộn tựa họa tiết hình xăm chạy từ đuôi mắt xuyên thái dương rồi biến mất ở viền trán. Trông vừa kỳ bí vừa m/a mị. Không đến nỗi khó coi. Nhưng đủ khiến người ta kh/iếp s/ợ - đặc trưng của x/á/c sống. Rốt cuộc tôi đã không còn là con người bình thường, tồn tại dưới trạng thái bất ổn cực độ, biết đâu một ngày nào đó sẽ hoàn toàn hóa zombie. Họ không trói tôi, đơn giản vì bạn trai tôi là đệ nhất cao thủ nơi đây. Nam Vọng Dã khẽ véo má tôi, đột nhiên kéo dài giọng "À" một tiếng ra hiệu há miệng. Tôi vốn thông minh, lập tức hiểu ý há to mồm. Có kẻ buông lời đùa cợt: "Ê, ngoan quá ha." Nam Vọng Dã lau sạch ngón tay rồi kiểm tra răng tôi. Bốn chiếc răng nanh hàm trên dưới hơi nhọn, tựa m/a cà rồng trong phim nhưng không lộ rõ, nên chẳng khiến tôi thành móm. Ngược lại, dáng răng nhọn nhọn, mỗi lần há mồm trông còn đáng yêu nữa. Đã lâu tôi không đụng đến thịt, lúc đói phải nhai cả cỏ non. Vì sạch sẽ, mỗi lần đ/á/nh răng tay cứng đờ phải chà từng bên mười mấy phút, nên hàm răng trắng muốt sạch bong. Chỉ có quần áo rá/ch bươm nhuốm đầy m/áu khô. Mặt mũi lem nhem, g/ầy trơ xươ/ng. Dĩ nhiên, trông vẫn cứ là một kẻ dị thường. Hắn soi răng tôi hồi lâu, dưới ánh mắt căng thẳng của thuộc hạ, lấy ngón tay miết lên răng. Mấy đàn em thót tim: "Cẩn thận! Lão đại cẩn thận!". Còn tôi thì nuốt nước bọt ực ực. Niềm thèm khát m/áu tươi dâng trào, nhưng vẫn gắng kìm nén không cắn. Cuối cùng không nhịn nổi, tôi đột ngột ngậm ch/ặt mồm: "Á á á á... ngậm mồm! Ọe! Thả ra! Ọe! Há mồm!". Thằng nhóc tóc vàng hét ầm lên, tôi chỉ biết chớp mắt vô tội.