Chương 9

Cố Yến Nghi
Nguồn: toctruyen.net
Bố tôi trở nên cáu kỉnh hơn trước, cứ hở ra là ông ấy đ/á/nh đ/ập m/ắng nhiếc tôi, thậm chí đuổi tôi đến căn chòi nhỏ cạnh trại bọ cạp. Trong chòi chỉ có chiếc giường gỗ ọp ẹp, kêu cót két mỗi khi đụng vào. Căn phòng hở lung tung nên bị gió lùa, mùa đông ở đây lạnh c/ắt da c/ắt thịt. "Tao không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, từ nay mỗi ngày mày phải đến trại bọ cạp làm việc thì mới có cơm ăn, không làm thì nhịn đói." Sau khi mẹ tôi biến mất, tôi phải chăm sóc em trai. Nó còn nhỏ, không thể rời người được. Ngày đầu tiên, tôi ở nhà trông em nên không đi làm. Bố tôi nhất quyết không cho tôi ăn một hạt cơm. Tối đến, ông ấy còn xách cổ tôi quăng về chòi, không cho tôi ngủ trong nhà. Chỉ sau hai ngày, tôi đã đói váng đầu hoa mắt, bước đi không nổi, đành phải đầu hàng, đến trại bọ cạp giúp việc. Tối hôm đó, bố tôi ném cho tôi hai cái bánh bao. Tôi ăn ngấu nghiến, rồi phát hiện cửa nhà đã khóa ch/ặt. Nhìn qua cửa sổ, em trai tôi đang ngủ say, má hồng hào, có vẻ được chăm sóc rất tốt. Em trai là đứa con trai mà bố tôi khấn vái cầu mong mới có được, là cái rễ cái gốc của gia đình, sao ông ấy nỡ đối xử tệ với nó? Chỉ có tôi sống trong nhà như chó hoang. Dạo này trại bọ cạp có nhiều bọ cạp mẹ mang th/ai, tôi bận rộn tay chân để tách chúng ra nuôi riêng. Trong số đó có một con bọ cạp mẹ trốn trong góc, đàn con trên lưng nó đã đổi màu, chắc đã sinh được một thời gian. Nó dùng hai càng chặn trước ng/ực, đuôi giương cao, đang đối đầu với con bọ cạp đực to lớn hơn ở phía đối diện. Lũ bọ cạp con co cụm thành một đống, nhưng chẳng phải làm gì cả, đã có mẹ che chở. Chỉ cần nép trên lưng mẹ là an toàn. Nhìn cảnh ấy, nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi ôm mặt khóc nấc: "Mẹ ơi, mẹ về đi, con không cần giàu có nữa, con chỉ muốn có mẹ thôi." "Bố đ/á/nh con, bỏ đói con. Bố chẳng tốt chút nào." "Mẹ ơi, dẫn con theo với. Con không muốn ở đây nữa đâu." Tôi khóc đến nghẹt thở, đầu óc quay cuồ/ng. Trong cơn mê man, hình như có ai đó đang khóc nức nở cùng tôi. Là mẹ… phải không mẹ?