Chương 17
Sau khi tự thuật lại những gì Bạch Mạt đã trải qua, Lý Diên đẩy mắt kính.
“Trước đó, Bạch Mạt bị mắc hội chứng cảm giác tội lỗi của người sống sót, cô ấy sống mà mang theo nỗi áy náy cực đại, oán h/ận bản thân mình tại sao lại không chạy tới giúp bố mình.”
“Bởi vì tính cách vốn có của cô ấy quá mức yếu đuối, tự ti, nên dẫn đến Bạch Mạt trước giờ vẫn luôn sống trong đ/au khổ, thậm chí cô ấy còn bắt đầu nảy sinh tâm lý u uất, những chứng bệ/nh như hoang tưởng.”
“Bạch Mạt vẫn luôn hoang tưởng rằng bố mẹ của cô ấy vẫn đang còn sống, nhưng trong ký ức của cô ấy, cô lại nhìn thấy khuôn mặt của Lý Đại Cường và Vương Thúy Lan.”
“Để chữa trị cho bệ/nh nhân có tình trạng như thế này, tôi đã tiến hành thôi miên với cô ấy. Bạch Mạt coi tôi như chồng của cô ấy, trong đại n/ão của cô ấy có nhận thức về tôi, tôi là một người đáng tin đối với cô ấy, cũng là bản năng tiềm thức của cô ấy.”
“Khi cô ấy nhìn thấy bố mình bị h/ãm h/ại, bản năng của con người sẽ là sợ sệt, kinh hãi, cho nên Lý Diên sẽ dùng mọi cách để ngăn cản Bạch Mạt dũng cảm tiến thêm bước nữa.”
“Thân phận của tôi ở trong đó, đóng vai trò như nhân tố ngăn cản xuất phát từ bản năng yếu đuối của Bạch Mạt.”
“Nhưng cuối cùng cô ấy đã chiến thắng nỗi sợ hãi, cô ấy đã tha thứ được cho chính mình.”
Một thực tập sinh tò mò hỏi: “Bác sĩ Lý, vậy biệt thự tương tự như nơi nạn nhân đã ở mà cô ấy nói là sao ạ?”
“Biệt thự đó chính là biệt thự nơi Bạch Mạt đã trải qua chuyện nhìn thấy bố mẹ bị gi*t hại ở trong hiện tại, mà nội tâm của cô ấy tự tạo dựng nên một biệt thự y hệt để giam cầm chính mình.”
Sau khi Lý Diên làm một bản tự thuật đơn giản xong thì tới phòng bệ/nh thăm Bạch Mạt.
Bạch Mạt khóc không thành tiếng, nhưng Lý Diên biết, cô ấy đã bước ra khỏi quá khứ rồi.
Nỗi khổ lớn nhất của đời người, có lẽ chính là đến bản thân cũng không thể tha thứ nổi cho chính mình.
- Hết -