Chương 25
Chúc ngủ ngon.
Kế hoạch bị gián đoạn, tôi nằm lăn lộn trên giường không thể ngủ được.
Đúng lúc, khi kim đồng hồ chỉ đến số 10, chiếc điện thoại tôi ném ở đầu giường rung lên.
Click vào đó là tin nhắn của Quý Thần.
[Ngủ chưa?]
Tim tôi có chút lỗi nhịp, nhớ tới bộ dạng ủy khuất của Quý Thần khi đôi chân dài cuộn tròn trên ghế sofa, tôi vội vàng trả lời:
[Vẫn chưa, sao vậy?]
Quý Thần trả lời rất nhanh.
[Đêm nay ánh trăng rất đẹp, cô có muốn ra ban công nói chuyện phiếm không?]
Trái tim lại lỗi nhịp đ/ập rộn lên trong chốc lát.
Vậy... rốt cục anh ấy muốn chủ động tán tỉnh sao?
Tôi vội vàng bước xuống giường, chỉnh lại tóc một chút, tay cầm lấy chiếc gương trang điểm nhỏ để trong túi xách, trang điểm đơn giản một chút, còn cẩn thận xịt một ít nước hoa lên cổ tay.
Mọi thứ đã ok, tôi mở cửa và đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng Quý Thần, tôi cố ý đi chậm lại, sợ Quý lão sư bên trong nghe thấy.
Ở ban công, Quý Thần dựa vào lan can, đưa lưng về phía tôi.
Dạo gần đây có phải tư tưởng ấu trĩ của tôi xuất hiện quá nhiều hay không, với thân hình và bóng lưng này, bờ vai rộng chiếc eo hẹp, người cao chân dài.
Tôi không khỏi nuốt nước bọt.
Nếu không thể ngủ chung một giường, vậy thì tại ban công này có thể cùng nhau hóng gió, ngắm trăng, cũng rất lãng mạn.
Nghĩ đến đây, tôi bước nhanh tới.
Nghe tiếng bước chân, Quý Thần xoay người lại nhìn tôi, ánh mắt quét qua người tôi, lại đột nhiên nhíu mày.
“Ban đêm gió lớn.”
Vừa nói, tay anh ấy vừa cởi áo khoác trên người, động tác rất tự nhiên trùm lên vai tôi.
Chiếc áo của anh ấy rất rộng, gần như che kín tôi quá lớp vải mỏng manh của áo ngủ, thậm chí tôi có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của anh ấy còn vương trên áo khoác.
Mặt có chút ửng lên và tôi ngẩng cổ ngắm nhìn bầu trời đêm.
“Ừm…”
Quý Thần không gạt tôi, ánh trăng đêm nay quả nhiên rất đẹp.
Bầu trời không một gợn mây, những vì sao rực rỡ như những viên kim cương trên bầu trời, xa xa một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên cao.
Tôi có chút lạc lối trong suy nghĩ.
Thật lâu sau, tôi thu hồi ánh mắt, quay lại liền phát hiện.
Tôi đang nhìn ánh trăng còn Quý Thần đang nhìn tôi.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ngay lúc này đây tôi có thể chắc chắn một điều người con trai này đã thích tôi.
Tôi chưa kịp đợi anh ấy tỏ tình, thì đèn trong phòng khách và ban công bỗng nhiên vụt tắt.
Tuy nhiên, hai chúng tôi đứng ở ngoài ban công, có thể nhìn thấy rõ ràng, bên cạnh nhà hàng đèn sáng như cũ.
Liếc mắt nhìn nhau, tôi hỏi anh ấy:
“Anh... đóng tiền điện chưa?”
Quý Thần trầm mặc một chút:
“Hôm qua vừa mới thanh toán.”
Hai chúng tôi cùng nhau xoay người đi về phía phòng khách, quả nhiên, cầu d/ao điện đã bị tắt công tắc.
Tôi im lặng không nói gì, quả nhiên là hai ông cháu sử dụng cùng một phương thức.
Vì không muốn phá vỡ kế hoạch của ông nội, hai chúng tôi lần mò trong bóng tối và lặng lẽ quay trở lại ban công.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên đều nở nụ cười.
Tôi nhướng mày, nhỏ giọng hỏi anh ấy:
“Cách làm này... quen thuộc không?”
“Ừ.” Quý Thần lên tiếng: “ Ông tôi quả nhiên hiểu tôi.”
Tôi vốn tưởng rằng, với tính tình bướng bỉnh của Quý Thần, có thể phải kéo dài thêm một thời gian nữa.
Nhưng dưới ánh trăng, anh ấy lại trực tiếp cầm tay của tôi.
“Tô Nhiêu.”
Anh thấp giọng gọi tên của tôi, thanh âm ôn hòa rất dễ nghe.
Người căng thẳng lại đổi thành là tôi.
Nắm tay tôi, anh ấy đi thẳng vào vấn đề:
“Em cảm thấy anh thế nào?”
“Rất tốt...”
Tôi nghiêng ánh mắt, cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, đỉnh đầu lại vang lên tiếng cười nhẹ của của anh ấy .
“Làm bạn trai thì sao?”
“Cũng... Cũng không tệ.”
Lần này, Quý Thần không cười nữa.
Ban công hoàn toàn yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng xe cộ qua lại ngoài đường lớn trong khu phố này, có thể nghe thấy tiếng gió, có thể nghe thấy tiếng tim của cả hai đang đ/ập.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng của Quý Thần.
Anh ấy có chút cứng nhắc, thấp giọng thở dài:
“Vậy kịch giả thành thật đi?”
Lần này, anh ấy không đợi tôi trả lời.
Trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, sau đó cầm dưới của tôi được nhẹ nhàng nâng lên, nụ hôn của anh ấy phủ xuống môi tôi không hề báo trước.
Nụ hôn của Quý Thần có hơi dồn dập nhưng vẫn rất ôn nhu, môi anh tỉ mỉ dò xét, rồi lướt qua rồi lại dừng lại và hôn thật sâu.
Lần này bốn mắt chạm nhau, Quý Thần trong mắt hàm chứa ý cười, sau đó đem tôi giam vào trong ng/ực, đỉnh đầu là hơi thở phả ra của anh ấy .
“Tô Nhiêu, rốt cục anh cũng bắt được vị tiểu tổ tông này của ông rồi.”
Tôi không có thời gian so đo cách xưng hô "tiểu tổ tông" thân mật lại khiến người ta động tâm này của anh ấy , bởi vì khoảnh khắc bị anh ấy ôm vào trong lòng ng/ực, tôi vừa vặn nhìn thấy, trong phòng khách, một bóng đen lén lút lướt qua.
Hay cho Quý lão sư!