Chương 26

Đang cập nhật
Cập nhật:
Sáng hôm sau. Khi ra khỏi phòng, tôi liền nhìn thấy Quý Thần đang làm bữa sáng trong nhà bếp, còn Quý lão sư đang ngồi trên sô dáng vẻ rất sảng khoái vừa uống trà vừa đọc báo. Ông ấy rõ ràng tâm tình rất tốt, trong miệng ngân nga điệu hát không biết tên, rất hiếm khi thấy ông bắt chéo chân. Thấy tôi đi ra, ông ấy cười híp mắt nói: “Tô Nhiêu à, nghỉ hè nhớ cùng Quý Thần trở về, bà nội cháu gần đây mới học được hai món, đang chờ làm cho các cháu ăn đấy.” Tôi âm thầm nhướng mày. Quả nhiên là nhìn lén, ngày hôm qua nhắc tới còn nói "Quý bà bà", một đêm trôi qua, đã đổi giọng thành bà nội của tôi. Bất quá, nếu đã thành công bắt được cháu trai của ông ấy, tôi đương nhiên thành thật đáp: “Vâng, ông nội.” Ông nội nhướng mày: “Chậc, lúc đi học cũng không thể nghe ngươi gọi ta một tiếng Quý lão sư, quả nhiên, vẫn là cháu trai bảo bối của ta càng hữu dụng hơn.” Tôi nghĩ, đó là lẽ tự nhiên, khuôn mặt tuấn tú của cháu trai ngài bày ra trước mặt tôi, tôi đã bị mê đến thần h/ồn đi/ên đảo, sao còn có thể không ngoan. Trong lúc nói chuyện, Quý Thần đã dọn bữa sáng lên bàn. “Mau đi rửa mặt.” Anh ấy đặt tay lên vai tôi, ngữ khí ôn hòa. Tay Quý Thần dường như luôn ấm áp như vậy, cho dù cách một lớp vải, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của anh ấy . “Được.” Tôi ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó chạy như bay vào nhà vệ sinh. Trong bữa ăn sáng, đúng như trong dự liệu, Quý lão sư kể về quá khứ. Nhấp một ngụm trà nóng, Quý lão sư từ từ thở dài: “Ta đã dạy qua nhiều khóa học sinh, nha đầu ngươi để lại ấn tượng sâu sắc nhất với ta.” Nguyên nhân rất đơn giản, vì lúc đó tôi đang trong giai đoạn nổi lo/ạn, tính tình ngang ngược, cư xử khác thường, dám làm những việc mà những học sinh khác không dám làm trong một ngôi trường có nội quy rất nghiêm khắc. Hơn nữa, dù bướng bỉnh nhưng thành tích học tập của tôi rất tốt. Các bạn học cùng lớp ngầm nói tôi là thiên tài, kỳ thật không phải, tôi lúc đó chính là tuổi dậy thì, cố ý giả vờ. Lúc đi học, cho dù tôi đan áo len trong hộc bàn, lỗ tai lúc nào cũng đang nghe giảng, hơn nữa, tuy tuổi còn nhỏ tôi đã đặc biệt viết rất giỏi, ở trường nổi tiếng ương ngạnh, về nhà tôi ngoan ngoãn thắp đèn học ban đêm. Thành tích tốt nhất của tôi, chính là môn toán. Có thể nói đúng là có chút thiên phú về toán học, có những đề bài người khác không thể giải quyết được, tôi có thể giải quyết một cách dễ dàng sau khi suy nghĩ một chút. Cho nên, Quý lão sư vừa thương vừa gi/ận tôi. Tôi vẫn luôn chọc gi/ận ông và tranh cãi với ông mỗi ngày. Cho nên... Quý lão sư mới có thể đối với tôi ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Quý lão sư hiển nhiên còn nhớ rất rõ lời nói hùng h/ồn của tôi năm đó, ánh mắt lưu chuyển giữa tôi và Quý Thần, lắc đầu than thở: “Thật đúng là, tiểu tổ tông này ngươi nói xem, qua nhiều năm như vậy, lại thật sự bắt được cháu trai của ta.” Tôi ăn cũng không ngẩng đầu lên: “Rõ ràng là cháu trai ông nhiều chiêu thức, lừa cháu tới tay mà.” Quý lão sư có vẻ rất kiêu ngạo, nghe vậy liền cười ha ha. Tối đêm đó, ông nói ta đến đây để dạo một vòng, rồi sau đó đặt vé xe trở về trong đêm, ông muốn về nhà ăn món sở trường của bà nội. Cái gì chứ, tôi thấy ông đến đây rõ ràng là để giúp cháu trai mình.