Chương 24
24.
Ta lắc đầu.
“Gương vỡ khó lành, đây là cách chia tay có thể diện nhất rồi, Mạnh đại nhân cũng nên biết điều.”
“Cho dù ngài có luyến tiếc quyền thế của Tô gia ta, ngài cũng nên hiểu rõ tính khí của Tô Cẩm Hoa ta.”
Trước mặt bá quan, nếu s/ỉ nh/ục hắn tham tiền mê quyền thì hắn sẽ càng vì mấy phần cốt khí kiêu ngạo của hắn mà sẽ chọn hòa ly.
Đồng tử của hắn co rút lại, mỹ nhân trong vòng tay hắn r/un r/ẩy, cuối cùng hắn gật đầu.
Đặt bút thì không hối h/ận.
Hai nhà Tô Mạnh tan vỡ.
Nhưng điều chờ đợi Mạnh gia là rút gân đoạn cốt.
Giá trăng phụ huynh cho ta, những thứ hoàng cung ban cho ta, mối làm ăn của ta mấy năm nay, tất cả đều bị ta lấy đi.
Thế nhân ca ngợi ta có cốt khí, không làm bại hoại gia phong.
Mà Mạnh gia không có đức hạnh, ăn sung mặc sướng, cuộc sống xa hoa, đột nhiên trở thành thu không bằng chi.
Thậm chí những hài tử của Mạnh gia đang theo học ở các thư viện ở kinh thành cũng bị đuổi về nhà, không có sách để học.
Mà dưới cái nhìn của người ngoài thì việc vì ngoại thất bỏ phu nhân của hắn đã h/ủy ho/ại hoàn toàn thanh danh Thái phó của hắn, bị luận tội, bị xem thường, bị bãi bỏ chức quan đang đảm nhiệm.
Lúc này họ mới nhớ ra, thân phận Thái phó của Mạnh Diệp là do bệ hạ thương xót cho phụ huynh của ta dùng mạng để đổi.
Phụ nhân Mạnh gia lớn tiếng m/ắng nhiếc.
“Bạch nhãn lang, ngươi là đồ bạch nhãn lang, ngươi ép Mạnh gia chúng ta đến con đường ch*t.”
“Không tiền, không kế sinh nhai, cả một đại nhất gia tử như vậy ăn cháo cũng sống qua ngày được sao.”
Mạnh Diệp không dám nói gì thêm.
Năm đó Mạnh gia bị lục soát thì Mạnh gia chẳng còn lại gì cả.
Mọi thứ mà Mạnh gia có đều do Tô gia ta ban cho.
Tô Cẩm Hoa cũng chưa từng nhắc đến chuyện đó nên họ mới yên tâm nghĩ rằng đó là những thứ mà đáng lý ra Mạnh gia phải có.
Khó trách nàng trù tính hòa ly với hắn, hóa ra là muốn rút củi dưới đáy nồi, một chân tiễn cả Mạnh gia quay lại dáng vẻ ban đầu.
Sau đó nàng mở to mắt nhìn cả nhà họ sống còn không bằng chó, thậm chí còn phải c/ầu x/in nàng thương xót cho họ.
Mạnh Diệp nhịn không được mà nổi gi/ận.
“Không sao, mấy năm nay ở Tây Thành, Vân Dương cũng tích lũy được khá nhiều thứ tốt, Mạnh gia sẽ không đến mức cùng đường bí lối.”
“Ta không tin nếu không có Tô Cẩm Hoa thì Mạnh gia không sống nổi.”
“Chỉ có Vân Dương mới đáng để ta dùng kiệu tám người khiêng đưa vào phủ, các vị thì tính là gì?”
Ngay lập tức người của Mạnh gia khôi phục tinh thần.
“Nàng ấy có thể giải quyết khốn cảnh của Mạnh gia, cũng có năng lực sinh hạ đích tử cho Mạnh gia, càng xứng với kiệu tám người khiêng.”
“Cũng đúng lúc, t/át vào mặt nữ tử Tô thị.”
Nhưng họ lại không biết, cái gì gọi là tự tìm đường ch*t.