Chương 25
25.
Nhưng khi họ mang theo hành trang ít ỏi đến tiểu viện phía Tây Thành thì họ bàng hoàng phát hiện mọi thứ trống không, thậm chí viện tử cũng đã b/án cho thương hộ với giá chưa đến một ngàn lượng.
Để chữa trị vết s/ẹo trên mặt, Ôn Vân Dương đã phải tốn rất nhiều công sức, dùng rất nhiều dược liệu có dược hiệu mạnh.
Điều này có nghĩa là th/ai nhi trong bụng nàng ta đã mất, hoặc đã t/àn t/ật.
Bây giờ Mạnh gia suy tàn, còn muốn dùng vốn ban đầu của nàng ta nuôi người của cả nhà, đương nhiên nàng ta không bằng lòng.
Nàng ta gom hết tư trang chạy trốn khỏi thành trong đêm.
Thật đáng thương thay, xe ngựa xa hoa đã thu hút sự chú ý của bọn hãn phỉ. Người vừa đến ngoài thành đã bị chúng bắt đi.
Th/ủ đo/ạn và cực hình ở Đao Phong Trại, chỉ có ba ngày mà nàng ta đã biến thành một th* th/ể đẫm m/áu rồi.
“Làm tốt lắm Liên Thành, phụ thân giao ngươi ta cho, ngươi là tài sản lớn nhất mà người để lại cho ta.”
Có lẽ ta đã nhìn lầm rồi, lời khen của ta khiến hai má của Liên Thành ửng đỏ.
Ngày hôm sau, ta và Tuyết Phù ngồi trên hành lang ngắm thuyền.
“Bây giờ Mạnh gia vô vọng trở mình rồi.”
“Cẩm Hoa tỷ, tỷ thật lợi hại.”
Lợi hại là cái gì, một thứ nữ mà thôi, người không biết q/uỷ không hay mà thủ tiêu, dễ như trở bàn tay thôi mà.
Sở dĩ ta trì hoãn đến bây giờ là muốn giáng cho Mạnh gia một đò/n chí mạng.
Suy cho cùng tham hoan dược mà nàng ta cho vào tách trà của Mạnh Diệp mỗi ngày, kết hợp với trà của ta, có thể khiến Mạnh Diệp thật sự đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Ta đã nói từ lâu rồi, ta vì Mạnh gia mất đi hài tử, ta sẽ không bao giờ để hắn dẫm lên nỗi đ/au của ta mà nhi tôn mãn đường được.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà đầu ngõ cuối đường bắt đầu lan truyền tin đồn chính thất Mạnh gia không con, mà Mạnh Diệp là căn nguyên khiến Mạnh gia gặp khó trong đường con cái chứ không có liên quan gì đến Cẩm Hoa của Tô gia.
Mạnh Diệp không chịu nổi những lời vu khống như vậy nên đã ở trước mặt mọi người tìm đại phu giỏi nhất đến.
Nhưng kết quả như một tia sét giữa trời quang… Mạnh Diệp tổn thương gốc rễ, vô duyên tử tôn.
Hắn không tin nên liên tục gọi vô số đại phu đến khám, nhưng kết quả đều giống nhau đến kỳ lạ.
Toàn thân Mạnh Diệp run lên, hắn ngã xuống đất.
Mọi thứ hắn trù tính vì tử tôn, bây giờ giống như một trò cười.
Hắn luôn miệng nói Cẩn Hoa vô tử, luôn miệng nói hắn để ta bên cạnh hắn giống như ban thưởng cho ta, nhưng cuối cùng mọi thứ giống như mũi tên quay ngược đ/âm thẳng vào tim hắn.
Mạnh gia ban đầu vì tử tôn mãn đường, vì vinh hoa phú quý mà cùng Tô gia mỗi người một ngã, thậm chí còn được văn nhân ngợi khen có khí khái mạnh mẽ.
Bây giờ đổ nát trở thành tiểu nhân, bị mọi người phỉ báng chà đạp.
Ngay cả Mạnh gia cũng vì thế mà tan đàn x/ẻ nghé, mang theo số bạc ít ỏi còn lại của Mạnh gia quay về cố hương ở Lâm Dương.
Mạnh mẫu nghe được chuyện này, trong lòng thống khổ, nôn ra m/áu rồi tạ thế.
Còn Mạnh Diệp, làm sao một kẻ kiêu ngạo như hắn có thể chịu nổi vạn người phỉ báng.
Hắn giống như chó nhà có tang, sống chui rúc cúi đầu.
Nhưng mọi người vẫn không buông tha cho hắn, vẫn m/ắng mỏ, vẫn chế giễu hắn.
Việc tr/a t/ấn tinh thần còn khủng khiếp hơn tr/a t/ấn thể x/á/c, Mạnh đại nhân tâm cao khí ngạo, bây giờ thương tang tiều tụy, già nua hốc hác.
Hắn khổ không kể xiết, rồi cũng quyết định quay về Lâm Dương ở phương Nam.
Trước khi đi hắn còn quỳ bên ngoài Tô phủ, c/ầu x/in được gặp ta.
Hắn cầm theo vòng tay bạch ngọc đã vỡ đôi và đôi khuyên tai Đông Châu mà ta đã gi/ật được từ trên người tiểu cô nương của hắn, từng câu của hắn đều đẫm nước mắt, hắn nói hắn n/ợ ta nhiêu bao nhiêu, phụ lòng ta nhiều bao nhiêu.
Hắn cũng c/ầu x/in ta cho hắn và Mạnh gia một cơ hội để tận tâm dốc sức cho ta.
Hóa ra mười lăm năm nay ta tận tâm tận lực thế nào hắn đều biết cả.
Nhưng khi có sự lựa chọn đầy tư lợi hơn đặt trước mặt hắn, hắn đã hoàn toàn m/ù quá/ng.
Cuối cùng hắn không c/ầu x/in ta tha thứ nữa mà chỉ c/ầu x/in được gặp mặt ta, đích thân muốn nói xin lỗi ta.
Phong ba bão táp đã quật ngã cơ thể g/ầy gò của hắn xuống đất nhưng ta cũng không gặp hắn.
Lãng tử quay đầu sau khi chúng bạn thân ly, nhưng ta không phải mẫu thân của hắn, ta sẽ không bao dung hay tha thứ cho hắn.
Ta ôm Tuyết Phù và thư hòa ly, chuẩn bị hành lý cho nàng ta.
“Ngươi thật sự đi Giang Nam sao? Tại sao không cùng ta đến Mặc Bắc?”
Nàng ta lắc đầu.
“Tỷ vì di nguyện của Tướng quân, còn ta phải thực hiện tâm nguyện của di nương, con đường khác nhau, nên cười vui mà chia tay nhau thôi.”
“Nếu ta mà không đi thì tỷ sẽ khóc đấy.”
Ta bật cười lớn rồi nhét số ngân phiếu thu được của Mạnh gia vào tay nãi của nàng ta.
“Hạnh phúc viên mãn của nữ hài tử phải là hoàn toàn sống vì bản thân mình.”
“Chúc ngươi phồn hoa tựa gấm, chúc quãng đời còn lại của ngươi có thể tự do tự tại.”
Cô nương tốt như vậy không nên làm vật hi sinh cho kẻ khác bám víu vào quyền lực phú quý.
Nàng ta phải là cơn gió tự do, mang theo hương hoa, bay đến mọi nơi mà nàng ta muốn đến.