Chương 2
2.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho đại lão.
Đầu bên kia điện thoại, là giọng nam có chút lạnh lùng: “Alo?”
Thật tôi cũng không nghĩ tới anh sẽ nghe điện thoại.
Giữa chúng tôi chỉ có một cuộc điện thoại ngắn ngủi.
Đó là ba tháng trước.
Lúc ấy, tôi vừa mới thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, công khai biểu diễn một vở kịch nói.
Vai diễn của tôi là một diễn viên khổ tình, diễn xuất tinh xảo, giọng hát uyển chuyển, có thể nói là tuyệt sắc.
Diễn xong vở kịch này, tất cả giáo sư của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh đều đi/ên rồi.
Mỗi ngày, điện thoại đ/á/nh bom tôi, c/ầu x/in tôi trở thành học sinh của họ.
Cho nên tôi vừa nhận được điện thoại lạ, miệng liền phản xạ có điều kiện: “Vị giáo sư này cảm ơn sự ưu ái của ngài, nhưng tôi đã là người của giáo sư Trương rồi…”
Đối phương im lặng vài giây.
Truyền đến một giọng nam hơi gi/ận dữ: “Giáo sư Trương? Cậu có qu/an h/ệ gì với ông ấy?”
“Ặc.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Diễn không hay sẽ bị ông ấy đạp mông?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, phát ra một tiếng cười ngắn ngủi.
Đặc biệt dễ nghe.
Anh hỏi tôi có thiếu tiền không.
Còn nói, anh có thể cho tôi rất nhiều rất nhiều tiền, điều kiện là phải thêm wechat của anh.
Tôi lập tức hiểu được anh có ý gì.
Dù sao cũng là học viện điện ảnh mà, người đẹp trai đẹp bên cạnh nhiều như mây, thường xuyên sẽ có bá tổng hói đầu đến trường chúng ta tìm ki/ếm chim hoàng yến.
Không nghĩ tới, một đàn ông như tôi cũng sẽ bị coi trọng!
Nếu đối phương là một lão hói đầu bốn năm mươi tuổi, tôi chắc chắn không đồng ý.
Nhưng ta nghe thấy giọng của đối phương, cảm giác anh không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi.
Thậm chí là giọng nói hơi mê người dễ nghe.
Tôi là một người mê giọng nói, căn bản chống cự không được loại hấp dẫn này, m/a xui q/uỷ khiến liền đồng ý xin bạn tốt của anh.
Nhưng mà, sau khi trở thành chim hoàng yến của đại lão, tôi lại hoàn toàn chưa từng gặp mặt anh.
Không nghĩ tới lúc đầu anh chủ động như vậy, bây giờ lại thẹn thùng.
Xem ra lần này chỉ có thể đến lượt tôi chủ động!
Tôi giải thích tin nhắn vừa rồi, nói là định gửi cho thằng bạn thẳng, tuyệt đối không có ý tứ gì.
Sau khi cúp máy, lập tức lại gửi cho anh một tấm ảnh tự sướng gợi cảm.
Tôi: “Thân ái, phòng 1107 khách sạn Thủ đô, chờ ngài ghé thăm.”
Đại lão: “...”
Đại lão: “Cậu đến loại địa phương này làm gì?”
Nhìn thấy tin nhắn của đại lão, tôi bối rối.
Đây là cái gì? Giả ng/u đúng không?
Tôi trả lời anh: “Giường khách sạn lớn, tôi tới trên giường nhảy quảng trường.”
Đại lão: “....”
Tôi: “Anh không cho là thật chứ, tôi đùa đấy!”
Tôi: “Rốt cuộc có đến hay không, tôi nóng quá!”
Đại lão: “Hạ nhiệt độ rồi, thay một bộ quần áo, ảnh hưởng đến cổ họng không tiện quay phim.”
Tôi: “Trâu bò.”
Đêm đó, tôi đặc biệt tốt bụng gửi cho đại lão một mảnh văn chương, gọi là: Làm sao trị liệu thái giám.
Đại lão: “... Tôi không phải thái giám.”
Tôi đặc biệt dịu dàng trả lời: “Ừ, đừng sợ, sớm phát hiện, sớm trị liệu!”
Đại lão: “... Tôi thật sự không phải.”
Tôi: “Ừ! Anh bạn, tôi đều hiểu.”
Đại lão: “...”
Tôi nhìn màn hình nở nụ cười, đại lão này nhất định là một người rất sĩ diện, tôi phải bao dung bao dung anh.
Đã là thái giám rồi, còn phải học người khác bao dưỡng chim hoàng yến.
Trong lòng nên có bao nhiêu tự ti, thật đáng thương a!