Chương 6

Lý Yên Niên
Cập nhật:
6. Hai tháng sau, ta lẻn vào thành bên của Đại Hạ. Người dân nơi này, có vẻ như vừa tổ chức một buổi lễ ăn mừng long trọng cách đây không lâu. Trong góc phố, vẫn còn thấy được giấy hỷ đỏ lẫn trong bùn đất. Bởi vì Sở Qua phải đối phó với Đại Hạ, ta đã lật sách, học tiếng Man, vì vậy, người trong tiệm trà nói những gì, ta đều hiểu hết. Ba nam hai nữ ngồi chéo với ta đang uống rư/ợu, ăn thịt trâu. Một người đàn ông nói lớn: “Nhà ngươi đã tìm được muội muội bên chồng chưa?” Người phụ nữ được hỏi lộ vẻ sợ hãi, đưa mắt nhìn quanh một lượt, hạ thấp giọng: “Nhỏ tiếng thôi, đã tìm được rồi.” Người đàn ông trông có vẻ không nhịn được, nhưng cũng vẫn hạ thấp giọng: “Bị đưa đi làm gì thế?” Người phụ nữ nói: “Nghe nói, vì để cho th* th/ể xích kiêu của Bắc Lương không bị th/ối r/ữa, tướng quân đã bắt đi rất nhiều đại phu, cuối cùng đã nghĩ ra một cách, móc rỗng th* th/ể đó rồi nhét đầy dược liệu vào, chế thành dược nhân, treo ở đó.” “Muội muội nhà chồng ta là một thầy cúng, vài ngày trước bị bắt đi chính là vì chuyện này.” “Còn nghe nói…” Ly trà trong tay ta dần hiện đầy vết nứt, những từ còn sót lại ta đã không nghe lọt tai, ta vác đàn đứng dậy rời đi, đi về hướng trại lính ở ngoài thành. Ta đứng ở một nơi cao, phía sau là hai tên lính gác đã bị c/ắt cổ. Chỗ này vừa vặn có thể thấy được toàn cảnh trại lính phía dưới. Lúc này, phía dưới đang diễn ra một trận thảm sát, một đám binh lính mặc quân phục Bắc Lương, bị đuổi ra khỏi thủy lao. Binh lính Bắc Lương trên người đeo xích sắt, có người g/ãy tay, có người bị c/ắt mũi, ai cũng đều bị tr/a t/ấn đến nỗi không còn giống người. Binh lính Đại Hạ dùng gậy đ/á/nh g/ãy chân họ, buộc họ phải quay mặt về một hướng mà quỳ xuống. Ở hướng đó là một cái giá cao bằng khoảng chừng ba người, được phủ một tấm vải trắng. Một tên trong đám binh lính Đại Hạ tiến đến kéo tấm vải xuống, lộ ra thứ được được che phía dưới. Binh lính Bắc Lương, toàn bộ đều chị ch/ém đầu trước cái giá đó. Trên đỉnh có trói một người, đã không còn là người nữa, tứ chi mềm nhũn bị cố định ở đó bằng xích sắt, đầu bị ghim vào cái giá phía sau bằng một chiếc đinh sắt xuyên qua mi tâm, để lộ ra một khuôn mặt đẫm m/áu. Bởi vì dưới lớp áo quần đã là một cái x/á/c trống rỗng, nên quần áo trên người hắn cũng được mặc lên bằng một phương thức kỳ quái. Đó là người ta mong nhớ đã hơn một ngàn tám trăm ngày đêm, là người mà ta bảo vệ tận đáy lòng. Trong năm năm qua, đã vô số lần ta nghĩ, ta và Sở Qua sẽ gặp lại nhau ra sao. Nhưng ta có thế nào cũng không thể ngờ đến, lại là cảnh tượng như vậy. Giữa ta và hắn có kẻ địch, có th* th/ể của đồng bào, có cả… sự sống và cái ch*t. Thậm chí ta còn không thể giữ cho th* th/ể của hắn được nguyên vẹn, Ta nắm ch/ặt nắm đ/ấm, sát ý trào dâng trong lòng suýt nữa đã lấn át lý trí của ta. Dây đàn quấn quanh bàn tay siết ch/ặt vào da thịt, gần như c/ắt đ/ứt lòng bàn tay ta, nên ta mới nhịn xuống thôi thúc muốn đ/á/nh gi*t. Vẫn chưa rõ Ba Nạp Hãn đang ở đâu, hiện giờ ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu ta mà ch*t, thì thật sự không còn ai đưa Sở Qua về nhà. Ta kéo mặt nạ lên, ẩn vào trong rừng cây. … Đêm đến, gió cát nổi lên bốn phía. Ánh nến đ/ốt trong lều chính, sáng như ban ngày, nhưng bên trong không hề có người. Tại một căn lều phía trong góc, Ba Nạp Hãn đang ngồi trên ghế thấp, vết thương sâu tận xươ/ng trên ng/ực đang chảy m/áu. Sau khi đắp th/uốc và băng bó cho hắn, y quan bưng một chậu m/áu đi ra ngoài. Tấm màn vừa buông xuống, ánh mắt Ba Nạp Hãn chợt lóe lên, trực giác như dã thú khiến y phát giác ra một chút kỳ quái. Đống lửa ngoài trại ch/áy lách tách vang dội, ngoài ra không còn nghe được tiếng động nào khác, mới vừa rồi khi tên y quan đó bước ra ngoài, y cũng không nghe được tiếng bước chân đi xa, khoảnh khắc y quan bước ra khỏi lều, như thể đã tan biến vào hư không vậy. Ba Nạp Hãn giơ lên thanh đ/ao đặt bên tay, lạnh lùng quát: “Kẻ nào giả thần giả q/uỷ?” Ánh lửa dần dần hắt bóng một người lên tấm màn.