7.
Ta vén tấm màn, bước từng bước một vào.
Ba Nạp Hãn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào?”
Ta bật cười giễu cợt: “Người đến lấy mạng ngươi.”
Ba Nạp Hãn không chắc chắn: “Ngươi là sư huynh của Sở Qua, Phong Vô Nguyệt?”
Ta cau mày: “Ngươi biết ta?”
Ba Nạp Hãn hời hợt nói: “Đương nhiên là biết, lúc Sở Qua bị ta nh/ốt trong địa lao, trong miệng liên tục lẩm bẩm tên ngươi, ta luôn thấy tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến cho hắn nhớ mãi không quên như vậy, hôm nay được gặp, ngược lại đúng là một người trăng sáng sao thưa, gương mặt này khiến cho người ta nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.”
Hắn tự nhận bản thân rộng lượng, nói: “Như vậy đi, nếu ngươi tự phế võ công, vào trại của ta, ta sẽ không gi*t ngươi.”
Trong mắt đầy sát khí, ta nhìn y như nhìn một người đã ch*t.
Hắn thấy sắc mặt của ta, y tặc lưỡi: “Ta phái gián điệp đến thăm dò ngươi, Sở Qua có thể đấu với ta lâu như vậy, không thể thiếu được ngươi ở sau lưng giúp đỡ hắn, một đất nước Bắc Lương như vậy, có đáng để ngươi và sư đệ ngươi phải bỏ mạng không?”
Ta lạnh lùng nói: “Không cùng tộc với ta, sao hiểu được lòng ta?”
Hắn cười mỉa mai: “Xem ra, có một số việc ngươi cũng không biết đâu.”
“Sư đệ của ngươi, đúng là rất mạnh,” Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên ng/ực, “Ngay cả ta cũng suýt chút nữa đã mất mạng dưới lưỡi ki/ếm Mạc Vấn của hắn.”
Y ngẩng đầu lên, cười trong suy tư: “Chẳng lẽ ngươi không thắc mắc, tại sao người cường đại như hắn lại bị ta bắt được sao?”
Sắc mặt ta cứng đờ lại, không lên tiếng.
“Là Bắc Lương đã bỏ rơi hắn.”
Ta không thể tin được, nói: “Ngươi nói… cái gì?”
Ba Nạp Hãn bình thản nhìn sắc mặt ta: “Ki/ếm của hắn đã g/ãy, chút sức lực cuối cùng của hắn đã cạn kiệt, nhưng quân tiếp viện của Bắc Lương vẫn chưa đến, gián điệp của ta chính mắt trông thấy binh lính thủ thành của Bắc Lương ném bức thư thỉnh cầu viện quân vào trong đám lửa.”
Lòng ta h/oảng s/ợ, ở Bắc Lương có kẻ phản bội?
Ánh nến mờ nhạt, phản chiếu trên mặt Ba Nạp Hãn một nụ cười hung á/c q/uỷ dị: “Đêm quá dài, ta không muốn gi*t ngươi quá sớm, ở đây ta vẫn còn có chút chuyện thú vị, ngươi có muốn nghe một chút không?”
Ta đang đợi, đợi chất đ/ộc ta hạ cho y bắt đầu phát tác.
“Ta nh/ốt sư đệ của ngươi trong địa lao, dùng đủ loại cực hình, muốn hỏi được cách bố trí phòng thủ từ trong miệng hắn, nhưng hắn có ch*t cũng không mở miệng.” Ba Nạp Hãn dừng một chút, như là nghĩ tới chuyện gì thú vị, bỗng nở một nụ cười x/ấu xa, “Ngươi có biết, khi ta ngh/iền n/át từng tấc xươ/ng, phế bỏ gân cốt của hắn, hắn đ/au đến thần chí không rõ, trong miệng hắn lẩm bẩm điều gì không?”
Những lời đó ngưng lại thành thực thể, cáo x/é m/áu thịt trên người ta, ngay cả linh h/ồn cùng đ/au đớn tột độ, ta cắn răng, nghiêm giọng nói: “Im miệng!”
Ba Nạp Hãn như không nghe thấy gì, dưới ánh nến, hắn cười để lộ ra hàm răng nanh sắc lạnh, há miệng phun ra những lời đủ để gi*t ch*t ta:
“Hắn nói, sư huynh, gi*t ta đi.”
Trước mắt như xuất hiện bóng dáng Sở Qua cả người đầy m/áu, ng/ực đ/au nhói đến mức khiến ta mất đi lý trí:
“Ta nói ngươi im miệng!”
Dây đàn đ/âm thẳng tới trước mặt Ba Nạp Hãn, bị y cản lại bằng trường đ/ao trong tay.
Y liếc nhìn dây đàn quấn trên lưỡi đ/ao: “Vũ khí của ngươi cũng giống con người của ngươi vậy, khiến cho người khác kinh ngạc.”
Y chậm rãi đứng dậy, “Nhưng mà, ngươi nhất quyết muốn tự tìm ch*t, ta không thể làm gì khác hơn là đưa ngươi đến gặp sư đệ của ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ ch/ôn ngươi và hắn cùng chung một chỗ.”
Ta nhìn thanh trường đ/ao đã ra khỏi vỏ: “Người ch*t hôm nay, nhất định sẽ là ngươi.”
Hai ta đã qua trăm chiêu, mỗi chiêu tung ra đều hiểm đ/ộc ch*t người.
Trước đó ta đã hao phí sức lực để gi*t những người bên ngoài, tấm vải thưa trên người Ba Nạp Hãn cũng đã sớm thấm đẫm m/áu, cả ta và y đều kiệt sức.
Dây đàn rót đầy nội lực lao qua lưỡi đ/ao thép, làm b/ắn ra một trận tia lửa.
Ba Nạp Hãn thở hổ/n h/ển, toàn thân tanh mùi m/áu: “Ta phá nát xươ/ng cốt sư đệ ngươi, phát hiện hắn cũng không có gì đặc biệt, hôm nay ta nghĩ, người chống đỡ cho hắn là sư huynh người đây, bẻ g/ãy xươ/ng của ngươi, mới thật sự là bẻ g/ãy xươ/ng sống của Bắc Lương.”
Ta lau m/áu bên môi, cuối cùng cũng thấy được những gì ta muốn thấy:
“Ngươi không có cơ hội đâu.”
Đường gân xanh hiện lên dọc theo mạch m/áu trên cổ Ba Nạp Hãn, thanh đ/ao trên tay cũng vô lực rớt xuống đất.
Y hoảng hốt nói: “Ngươi hạ đ/ộc?”
Trong mắt ta phủ đầy sương: “Đúng vậy, thứ mà y quan đắp cho ngươi không phải th/uốc trị thương, mà là hứa tức tán.
Ta thúc giục dây đàn tiến vào theo lòng bàn tay phải của Ba Nạp Hãn, đi ngang qua thân thể, lại xuyên ra ngoài từ lòng bàn tay trái của y, ta vung tay lên, đóng hai đầu dây vào hai thanh xà.
Ba Nạp Hãn cứ như vậy bị treo lên bằng hai tay.
Trong miệng y phát ra tiếng gào thét thay đổi liên hồi:
Ta vỗ mặt y: “Yên tâm đi, dây đàn của ta rất chắc, sẽ không để ngươi rơi ra đâu.”
Ba Nạp Hãn thở hổ/n h/ển, m/áu chảy ra từ miệng y.
Y cười thống khoái: “Ngươi gi*t ta thì sao? Sư đệ của ngươi đã ch*t rồi! Hơn nữa còn ch*t mà không có chút tôn nghiêm nào.”
Ta đem sợi dây đàn trong tay xuyên qua xươ/ng đầu gối của y.
Không còn đầu gối chống đỡ, Ba Nạp Hãn chợt khuỵu xuống, nhưng vết thương trên tay bị kéo ra, y lại không thể không nhọc sức đứng dậy.
Trên dưới đều bị kìm hãm, khuôn mặt y vặn vẹo đ/au đớn, nụ cười chướng mắt kia cuối cùng cũng biến mất.
Sự cuồ/ng bạo trong lòng ta như dung nham phun trào, dường như muốn đ/ốt ch/áy thân thể ta thành tro bụi, ta chợt ho ra một ngụm m/áu tươi.
Thấy ta đ/au buồn, Ba Nạp Hãn lại bật ra một tiếng cười khàn khàn khó nghe từ trong cổ họng: “Bức tường sắt kiên cố nhất của Bắc Lương, cuối cùng đã bại dưới ngũ thạch tán. Ta cho hắn một liều trí mạng, hắn quỳ dưới chân ta như một đám bùn nhão, c/ầu x/in ta cho hắn được thoải mái.”
Ba Nạp Hãn hít một hơi, có chút tiếc nuối nói: “Thế nhưng cho đến khi hắn ch*t, ta vẫn không moi được một lời nào từ miệng hắn, hắn trung thành với Bắc Lương như vậy, lại bị Bắc Lương vứt bỏ, ngươi nói xem, nếu hắn ở dưới suối vàng mà biết được, liệu có yên lòng không?”
Toàn bộ dây đàn trong tay áo lao ra, từng sợi một xuyên qua thân thể Ba Nạp Hãn, ghim lên xà nhà bốn phía.
Nếu không phải được treo trên dây đàn, giờ đây y đã rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Thanh âm chói tai kia cuối cùng cũng biến mất.
Ta hít một hơi thật sâu, rút ra thanh ki/ếm Mạc Vấn đã g/ãy.
Khi đi ngang qua th* th/ể không còn nguyên vẹn kia, ta dùng sợi dây đàn cuối cùng trong tay, xuyên qua mi tâm của y, cuối cùng mới xoay người rời khỏi lều.
Ánh nến hắt lên tấm màn một bóng người q/uỷ dị, nhìn kỹ giống như một con rối đang bị điều khiển.
Ta đến bên giếng rửa sạch m/áu đen trên tay và mặt, bước đi giữa những th* th/ể nằm đầy đất như một cô h/ồn dã q/uỷ, khom người nhặt một thanh đ/ao trên mặt đất, đi tới phía dưới cái giá kia.
Ta tháo dây đàn Quy Kỳ, đóng hai đầu vào chậu lửa hai bên trái phải của cái giá, sau đó quăng thanh trường đ/ao trong tay ra, ch/ặt đ/ứt ngang cái giá, đỉnh giá rơi xuống vừa vặn bị dây đàn ngăn lại.
Ta không biết mình đi đến trước cái giá đó như thế nào, cũng không biết mình làm cách nào đ/á/nh g/ãy xích sắt, nhổ hết đinh thép, kéo Sở Qua vào trong lòng.
Ta chỉ biết được rằng, sư đệ ta ôm nhẹ bỗng.
Chàng thiếu niên đã từng chắn trước người ta, tuyên bố sẽ che gió cản tuyết cho ta cả đời, vậy mà hôm nay chỉ cần một cơn gió thoảng cũng có thể thổi tan.
Ta run sợ như phát đi/ên, ta muốn giấu hắn vào trong thân thể mình, như vậy không ai có thể làm tổn thương hắn, như vậy chúng ta sẽ không tách rời nhau nữa.
Gió cát thổi khiến ta rơi lệ, ta vuốt ve mái tóc dài của hắn: “A Sở…”
Cổ họng nghẹn lại, thiên ngôn vạn ngữ lăn đến đầu lưỡi, hướng về phía người không còn sinh khí, ta không nói được một chữ nào.
Ta lau m/áu đen trên mặt hắn, đoạn đường này, đã vô số lần ta nghĩ, Sở Qua hai mươi ba tuổi sẽ như thế nào?
Hôm nay thật sự được nhìn thấy, toàn bộ cõi lòng giống như đang bị lăng trì vậy.
Hắn trông anh tuần hơn so với năm năm trước, ta thử hình dung dáng vẻ hắn gọi ta là sư huynh, nhưng ta không làm được.
Đã lâu lắm rồi ta không nghe hắn gọi ta hai tiếng sư huynh, năm năm qua ta đã để lỡ mất rất nhiều, khuôn mặt của hắn, giọng nói của hắn, ta đều không thể tưởng tượng ra.
Ta vẫn không thể chấp nhận được, chàng thiếu niên hái lạp mai cho ta giữa trời tuyết đã thành ra bộ dạng này.
Người trong lòng sẽ không còn kéo ống tay áo của ta, cười ngây ngô với ta, sẽ không nhìn ta thật dịu dàng nữa.
“Sư đệ…”
Ta nghẹn ngào, không biết phải làm sao mới phải, chỉ biết gọi đi gọi lại tên hắn.
Giống như đêm Tết Nguyên tiêu năm năm trước vậy, ta cúi xuống hôn lên trán hắn, nói lời từ biệt cuối cùng với hắn.
Ta dùng lửa để niêm phong lại thời niên thiếu của ta cũng với những ký ức ấy.
Tro cốt của Sở Qua, thậm chí còn chưa đầy hết một nửa chiếc hộp mà ta m/ua.
Xem ra, đến khi đổ cả phần của ta vào, hẳn là sẽ vừa đủ, nghĩ đến đây, ta đột nhiên bật cười.
Mặt ta đầm đìa nước mắt, vuốt ve chiếc hộp, A Sở chờ một chút, đến khi những kẻ đáng ch*t đều đã ch*t hết, sư huynh sẽ đi cùng ngươi.
Ta dùng dây đàn buộc Mạc Vấn cùng Quy Kỳ vào với nhau, vác theo Quy Kỳ và chiếc hộp trên lưng, khi cảm nhận được sức nặng trên lưng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, trong lòng ta hối h/ận vô cùng, trước kia để cho hắn cõng một chút là được rồi, đã cho hắn cả một đời, vậy tại sao chỉ một chút chuyện đó mà cũng không đồng ý với hắn?
Cát vàng trăng lạnh, đ/ập vào mắt là một mảnh thê lương, gió đêm thổi hiu hiu, như thể có ai đang than khẽ.
Ta siết ch/ặt hành lý trên người, chạm vào Sở Qua huyền trên cổ tay, ấm áp nói: “A Sở, về nhà thôi.”