Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Tiếu Ngạo Dư Sinh
Cập nhật:

Chương 42566: GÃY XƯƠNG MỘT CHÚT

Theo lời Bạch công tử nói vừa dứt, tráng hán sau lưng Bạch công tử lập tức đi vài bước về phía trước. "Ầm! Ầm! Ầm... Tráng hán mỗi khi bước ra một bước, mặt đất liền chấn động nhẹ một chút, mọi người tại đây đều lộ vẻ sợ hãi. Cuối cùng, bước chân tráng hán dừng tại trước mặt Dương Chấn, hiển nhiên là chờ đợi mệnh lệnh của Bạch công tử, chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ lập tức ra tay với Dương Chấn. Đầy mặt Mã Tuân ngưng trọng, từ khí thế tráng hán đi tới có thể nhìn ra được, tráng hán có được tu vi Thiên Cảnh Ngũ Phẩm sơ kỳ, mà so sánh thực lực bản thân anh ta và tráng hán, thế nhưng là chênh lệch trọn hai cảnh giới nhỏ. Mỗi khi chênh lệch một cảnh giới, kẻ mạnh đối với kẻ yếu đều là nghiền ép trực tiếp, huống chi trước mắt còn chênh lệch hai cảnh giới. Mã Tuân hết sức rõ ràng, chỉ cần tráng hán ra tay với anh ta, vài phút liền có thể để anh ta chết không còn gì. Nhưng Mã Tuân mặc dù có mấy phần e ngại, cũng không đại biểu nhu nhược, khi nhìn đến tráng hán đi đến trước mặt Dương Chấn, anh ta không chút do dự lập tức một bước bước về phía trước, ngăn trước mặt Dương Chấn, ánh mắt lạnh như băng đối đầu tráng hán. Dù là biết rõ phải chết, Mã Tuân vẫn muốn đứng ra che chở Dương Chấn như cũ. "Nhóc, nếu cậu không muốn chết, lập tức trả đồ vật cho Bạch công tử" "Dám đối nghịch với Bạch công tử, cậu là ngại mình trường thọ đúng không?" "Cậu còn dám tiếp tục phách lối trước mặt Bạch công tử, tôi cam đoan cậu không thể toàn thây được đâu!" "Oắt con, tôi cho cậu thời gian ba giây đồng hồ cân nhắc, không giao đồ vật cho Bạch công tử, không cần Bạch công tử ra tay, tôi trước hết ra tay với cậu!" Trong phút chốc, những võ giả ở trung giới cổ võ nhao nhao kêu gào lên với Dương Chấn, thậm chí có người muốn giúp Bạch công tử ra mặt, muốn đích thân ra tay với Dương Chấn. Nghe vậy, Dương Chấn chỉ là nhìn về phía những võ giả kêu gào kia bằng một ánh mắt lạnh như băng. Những võ giả kia lúc đầu ỷ có Bạch công tử ở đây, còn muốn tiếp tục vuốt mông ngựa nịnh hót, gào lên với Dương Chấn, thế nhưng là khi đối đầu với ánh mắt xung huyết kia của Dương Chấn, lập tức toàn thân lạnh lẽo, miệng mồm không khống chế được, không có cách mở miệng. Những người khác ngược lại là không có chú ý tới một màn này, Bạch công tử đột nhiên nhíu nhíu mày, chợt cười lạnh nói: "Tôi nói sao lại dám phách lối như vậy, thì ra là có chút bản lãnh!" Đúng lúc này, chủ sạp hàng bán tấm ván gỗ Linh Thụ Bích Ngọc cho Dương Chấn, đột nhiên vọt tới trước mặt Dương Chấn, giọng nói chứa đầy sự tức giận: "Tấm gỗ này là tôi giữ lại cho Bạch công tử, nhanh trả lại cho tôi, ba mươi nghìn linh thạch thượng phẩm vừa rồi, chỉ là để cậu nhìn một cái mà thôi!" Dương Chấn lập tức cười khẽ, anh đã sớm ngờ tới chủ sạp này sẽ đổi ý, nhưng cũng không thèm để ý chút nào, chỉ cần Dương Chấn anh không muốn cho, chỉ bằng những người trước mắt này còn không có bản lĩnh cướp đồ từ trong tay anh. Mã Tuân đẩy ra chủ sạp hàng, cả giận nói: "Đồ chó chết, trước đó anh chém đinh chặt sắt nói, đồ bán đi liền không cho trả lại, bây giờ lại biến thành ba mươi nghìn linh thạch thượng phẩm chỉ là nhìn một cái, sao anh không trực tiếp đi ăn cướp luôn đi!" Chủ sạp hàng hừ lạnh một tiếng: "Dù sao thứ này chính là của tôi, tôi chính là không bán!” Chủ sạp hàng vừa nói xong, trực tiếp liền đưa tay chộp về phía cổ áo Dương Chấn, anh ta nhìn ra Mã Tuân có chút thực lực, nhưng là Dương Chấn trong mắt anh ta chỉ là cậu ấm già giàu không có chút tu vi nào mà thôi. "Cút!" Không đợi Mã Tuân ra tay ngăn cản, Dương Chấn hừ lạnh một tiếng. Chủ sạp hàng lập tức bộc phát ra một tia linh lực trong lòng bàn tay, công kích về phía vị trí trái tim Dương Chấn: "Súc sinh, dám bảo tạo cút, xem tao giết chết mày!" Một giây sau, một tiếng xương cốt đứt gãy răng rắc vang lên, mọi người tại đây nhao nhao trừng lớn hai mắt.