Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Tiếu Ngạo Dư Sinh
Cập nhật:

Chương 44577 GIẤU GIẾM SÁT Ý

Dương Chấn vẫn như cũ đứng ở nơi đó. Chủ sạp hàng bộc phát một kích cường lực, thì đã mặt mũi tràn đầy hoảng sợ đứng ở trước mặt Dương Chấn, trong ánh mắt nhiều thêm một chút vẻ e ngại đối với Dương Chấn. Mà cánh tay chủ sạp hàng duỗi đánh, giờ đã rũ cụp xuống, một quyền kia vừa mới nện ở lồng ngực Dương Chấn, anh ta vốn cho rằng Dương Chấn không kịp tránh né, trong lòng đều đã nghĩ đến Dương Chấn hẳn phải chết không nghi ngờ. Dù sao uy lực một quyền kia, xem như trước mặt có một đầu voi, đều sẽ bị đấm ra một lỗ thủng lớn trong nháy mắt, huống chi chỉ là một thanh niên thoạt nhìn không có thực lực gì. Nhưng mà, trong khoảng khắc khi nắm đấm rơi vào trên lồng ngực Dương Chấn, chủ sạp hàng trong phút chốc liền trợn tròn mắt, anh ta chỉ cảm thấy một quyền này như nện ở trên thép tấm, cứng rắn đến mức anh ta cảm thấy trước nay chưa từng gặp. Ngay tại thời khắc chủ sạp hàng nghi hoặc, lập tức cảm nhận được một cỗ linh lực kinh khủng, từ trong người Dương Chấn bộc phát ra, trong lòng của anh ta nói thầm một tiếng không tốt, muốn thu tay lại, nhưng căn bản không kịp, tại chỗ liền bị chấn gãy cánh tay. Cho đến giờ phút này, chủ sạp hàng mới ý thức tới, thanh niên trước mắt căn bản không phải đơn giản như vẻ ngoài như vậy, mà là một cường giả chân chính. Nếu không, liền xem như tránh không khỏi linh lực bộc phát từ trong cơ thể, cũng sẽ không bị chấn gãy cánh tay, mà thanh niên trước mắt lại làm được. "Bạch...Bạch công tử, mau cứu tôi, xin ngài giúp tôi nhanh chóng nối liền tay của tôi.." Chủ sạp hàng lấy lại tinh thần, đâu còn dám tiếp tục kêu gào với Dương Chấn, dù sao mình đi lên đánh người khác, ngược lại là đối phương không nhúc nhích, cánh tay của mình lại bị gãy, chuyện này với anh ta mà nói như là gặp ma. Đối với một võ giả mà nói, hai tay là vô cùng quan trọng, không có thực lực nhất định, bị phế cánh tay liền đại biểu cho cái chết. Chủ sạp hàng giờ phút này chỉ muốn mau chóng nối lại cánh tay, cầu xin Bạch công tử, nói mình nguyện ý giao tất cả đồ vật cho Bạch công tử. Nhưng mà, Bạch công tử khinh thường nhìn chủ sạp hàng, không có ý định ra tay, đồng thời vô cùng chán ghét lạnh lùng nói: "Phế vật, cút sang một bên!" Chủ sạp hàng lập tức tuyệt vọng không thôi, vốn là vì nịnh nọt Bạch công tử, không ngờ, không nịnh hót được còn bị phế đi cánh tay, hơn nữa còn bị Bạch công tử ghét bỏ, anh ta hối hận không thôi. Bạch công tử cũng là càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc đối với thân phận Dương Chấn. Tráng hán ở khoảng cách rất gần Dương Chấn, gương mặt vốn âm trầm như người chết, lập tức cũng nhiều thêm một vẻ khiếp sợ. Lúc này, ông lão tóc bạc bên người Bạch công tử cũng đã nói chuyện, nói với Dương Chấn: "Người trẻ tuổi, chúng tôi là Bạch Vân Tông thành Huyền Vũ trung giới cổ võ, vị này là Thiếu tông chủ Bạch Phong" "Chúng tôi cũng không phải là muốn gây phiền phức với cậu, chỉ là Thiếu tông chủ coi trọng tấm gỗ trong tay cậu, hi vọng cậu có thể bán cho chúng tôi, cậu muốn đổi bao nhiêu linh thạch, cứ mở miệng là được!" Ông lão tóc bạc hiển nhiên nhìn ra Dương Chấn không đơn giản, dù sao có thể làm được không nhận chút tổn thương nào khi bị một cường giả công kích mà lại không hề ra tay, chỉ là một tia linh lực từ trong người bộc phát ra, liền có thể đánh gãy cánh tay một cường giả, đây cũng không phải võ giả bình thường có thể làm được . Ông lão hoài nghi, Dương Chấn vô cùng có thể cũng là đến từ một gia tộc lớn nào đó ở trung giới cổ võ, nếu không không thể tuổi còn trẻ liền có được thực lực như vậy, cho nên giờ phút này thái độ cũng lập tức chuyển biến, lộ ra vô cùng hiền lành. Dương Chấn nhìn ông lão tóc bạc, nói lần nữa: "Tôi đã nói, không bán!" Mặc dù ngoài miệng ông lão nói không nguyện ý thì thôi, nhưng là chỗ sâu trong ánh mắt lại giấu giếm ý giết người.