Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Tiếu Ngạo Dư Sinh
Cập nhật:

Chương 44588: ĐƠN GIẢN THÔ BẠO

Mọi người chung quanh lúc này cũng nghị luận ầm ĩ: "Không nhìn ra, tên này lại còn có chút bản lĩnh, cũng không biết, cậu ta đến tột cùng lợi hại tới đâu!" "Cậu ta lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Bạch công tử, nếu không ngay từ đầu liền trực tiếp ra tay với Bạch công tử, mà không phải khi dễ chủ sạp hàng này. "Tên này ở trước mặt Bạch công tử, chỉ là sâu kiến, tôi nhìn cậu ta cũng chính là trẻ con miệng còn hôi sữa, hôm nay nếu là không giao khối gỗ kia cho Bạch công tử, tuyệt đối sống không quá đêm nay!" "Tôi đoán tên này nhất định sẽ ngay lập tức giao khối gỗ kia cho Bạch công tử!" Mọi người ở đây nghị luận, quả nhiên, Dương Chấn tiện tay liền ném khối gỗ Linh Thụ Bích Ngọc trong tay ra. "Anh Chấn, sao anh có thể thật sự giao đồ vật cho bọn họ, em thấy mấy tên này không thể tin!" Mã Tuân lập tức vội, anh ta đều đã chuẩn bị xong xuôi đánh nhau cùng Dương Chấn, nhưng không nghĩ tới, Dương Chấn vậy mà tin đối phương. "Không sao cả!" Dương Chấn thản nhiên nói. Mọi người chung quanh cũng khinh miệt nói: "Tôi đã nói rồi mà, tên này vẫn là kiêng kị Bạch công tử, sẽ ngoan ngoãn giao đồ vật cho Bạch công tử!" Ông lão tóc bạc tiếp nhận tấm gỗ Linh Thụ Bích Ngọc, cẩn thận kiểm tra, một cỗ linh khí phát ra ánh sáng chói mắt từ lòng bàn tay, chiếu xạ bên trên Linh Thụ Bích Ngọc, ông lão mở to hai mắt kiểm tra, một hồi lại dùng hai tay lục lọi cảm thụ các ngóc ngách. Một lát sau, bên trong ánh mắt ông lão tóc bạc cũng hiện lên vẻ kích động, ông ta gật đầu nhẹ với Bạch Phong, đưa Linh Thụ Bích Ngọc cho Bạch Phong. Bạch Phong cũng nghiêm túc quan sát, trong hai mắt không che giấu vẻ tham lam chút nào. Dương Chấn mở miệng nói: "Nhìn cũng đã nhìn, bây giờ nên đem đồ vật trả lại cho tôi rồi!" Nghe vậy, lập tức có người như là nhìn tên ngớ ngẩn trào phúng Dương Chấn: "Ha ha ha... Tên nhóc này, chắc là đồ ngu chứ, thật đúng là coi Bạch công tử sẽ trả đồ lại cho hắn, muốn lấy đồ từ trong tay Bạch công tử, thật sự là không muốn sống!" Ông lão tóc bạc mỉm cười với Dương Chấn, nói: "Người trẻ tuổi, thứ này hữu dụng với Thiếu tông chủ chúng tôi, không bằng vẫn là bán cho chúng tôi đi, có điều kiện gì, cậu đều nói ra, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cậu!" "Dù sao thứ này cũng không có tác dụng gì đối với cậu, cậu mang đi cũng là lãng phí!" Hiển nhiên, ông lão tóc bạc này đang giở trò vô lại. Ánh mắt Dương Chấn lập tức thêm mấy phần lạnh như băng: "Lời tôi từng nói, không cần thiết lặp lại một lần nữa, mau trả cho tôi!" Nói xong, Dương Chấn đưa tay ra với Bạch Phong. Bạch Phong một mặt đắc ý, cười lạnh: "Hoặc là bây giờ ra điều kiện, tôi thỏa mãn cậu, hoặc là lập tức lăn đi, bớt làm phiền tôi!" Thấy Dương Chấn vẫn như cũ đứng không nhúc nhích, ánh mắt Bạch Phong phát lạnh, tỏ ý với tráng hán bằng ánh mắt. Tráng hán lập tức hiểu ý, đây là ra lệnh hắn ta ra tay, chợt không chút do dự bộc phát, linh khí trong hai tay sôi trào, hắn ta một tay đối đầu Mã Tuân, một tay khác đối đầu Dương Chấn. Dương Chấn lạnh giọng nói: "Muốn chết!" Đồng thời, Dương Chấn đẩy Mã Tuân ra, dù sao tráng hán trước mắt này coi như bình thường như lại có được thực lực Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, nếu là một chưởng rơi vào trên thân Mã Tuân, Mã Tuân nhất định thịt nát xương tan. Ầm ầm! Cùng lúc đẩy ra Mã Tuân, Dương Chấn cũng hung hăng vung một quyền đối với tráng hán. Động tác đơn giản thô bạo. Hai đạo linh lực kinh khủng đụng vào nhau, mặt đất dưới chân trong nháy mắt vỡ ra, một mảnh cây cối chung quanh đứt gãy hết, tất cả võ giả tu vi hơi thấp đều bị chấn động miệng phun ra máu. Mặt mũi bọn họ tràn đầy kinh hãi, căn bản không nghĩ tới, Dương Chấn vậy mà lại có được thực lực mạnh mẽ như vậy. Dương Chấn gầm thét một tiếng, trực tiếp nhấc chân đá tới đầu tráng hán.