Chương 3

Thanh Huân
Cập nhật:
Nhưng tôi vẫn không cam tâm, hỏi thêm: "Nuôi sói có gì cần chú ý không?" Tần Lượng liếc tôi một cái, rồi lại liếc thêm cái nữa. Trong mắt cậu ta ánh lên vẻ trêu chọc. "Đêm trăng tròn, sói sẽ biến hình, cẩn thận đừng để bị ăn thịt đấy." Tôi nhớ lại ngày Giang Chử biến đổi lần đầu, đúng là cậu ấy đã không kiểm soát được, cắn mạnh một cái vào xươ/ng quai xanh của tôi. Vết cắn ấy mất cả tuần mới mờ hẳn đi, khiến tôi phải mặc áo sơ mi cả tuần để che lại. Lúc đó trông Giang Chử thật sự rất đ/áng s/ợ, tôi nghi ngờ nếu tôi không ngăn cản, hôm đó cậu ấy có thể sẽ ăn thịt tôi mất. Tôi vô thức sờ lên xươ/ng quai xanh, lại nhớ đến những biểu hiện khác thường của Giang Chử. Rõ ràng biết bản thân năm nay sẽ biến đổi, vậy mà không chịu ở nhà cho ngoan. Cứ nhất quyết phải học đại học cùng với loài người chúng tôi. Học đại học thì thôi cũng được. Lại còn nhất định phải học cùng trường, cùng chuyên ngành với tôi. Rồi còn tìm mọi cách xin cố vấn viên cho chuyển đến ở cùng phòng với tôi. Biến hình ngay trước mặt tôi, lấy chuyện từng giúp đỡ tôi trước đây ra để ép tôi. Thì ra, cậu ấy muốn ăn thịt tôi. Đúng lúc này, Giang Chử tiến lại gần tôi, hỏi với vẻ vừa buồn bã vừa mong đợi. "Lâm Dạng, tớ đến đây chính là để tìm cậu." "Cậu đừng trốn tránh tớ nữa được không?" Tôi hóa đ/á ngay tại chỗ. 4 Trước khi đi ngủ, Giang Chử giải thích với mọi người một chuyện. "Tớ và Lâm Dạng ngủ không được ngon giấc lắm, đôi khi sẽ nói mớ." "Nếu mọi người có nghe thấy gì thì đừng để ý, cứ đeo tai nghe vào là được, hôm nào tớ mời mọi người đi ăn." Tần Lượng đang nghịch chiếc máy chơi game Giang Chử tặng cậu ta, cười hề hề. "Ồ, hóa ra là nói mớ à, tớ còn tưởng cậu với Lâm Dạng ngày nào cũng lén lút xem phim gì chứ." "Tiếng động ấy, nghe sến súa ch*t đi được." Nói mớ cái gì chứ. Rõ ràng là tiếng Giang Chử không nhịn được phát ra khi tôi vuốt ve đuôi cho cậu ấy. Có những lúc cậu ấy khó chịu quá sẽ cọ cọ vào cổ tôi, ngậm lấy da thịt tôi mà cắn. Tôi chịu không nổi, cũng sẽ phát ra một chút tiếng động. Vậy mà lại bị Tần Lượng nghe thấy được. Mặt tôi đỏ bừng. Chưa kịp thấy ngượng ngùng, tôi đã bị Giang Chử kéo lên giường. Được tấm màn che chắn, Giang Chử dần trở nên táo bạo hơn. Cái đuôi trước đây chỉ dám lén lút ẩn nấp trong chăn giờ đang quấn lấy chân tôi. Nó men theo bắp chân lên trên, từ từ lướt qua eo và bụng tôi.