Chương 4
Ngứa quá, tôi theo bản năng nắm lấy chóp đuôi muốn ngăn Giang Chử lại.
Có lẽ tôi đã hơi mạnh tay.
Tôi nghe thấy tiếng Giang Chử rên khẽ bên tai, đột ngột hơn bao giờ hết.
Trên trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi, ghé sát vào cổ tôi thì thầm.
"Nhẹ thôi. Mọi người vẫn chưa ngủ."
Thế mà cái đuôi kia vẫn không biết kiềm chế, vẫn tiếp tục bò lên trên từ eo tôi, sắp sửa chạm đến môi tôi đến nơi rồi.
Tôi bỗng nhớ đến một tin tức trên mạng.
Con trăn cảnh ngày nào cũng chẳng ăn chẳng uống, cứ quấn lấy chủ nhân để ngủ.
Thực ra là để đo chiều dài của chủ nhân, tiện thể dọn sạch bụng, rồi một phát nuốt trọn chủ nhân.
Tôi cảm thấy hành vi của con trăn cảnh đó cũng chẳng khác gì hành vi hiện giờ của Giang Chử.
Chẳng lẽ cậu ấy đã nóng lòng muốn nếm thử mùi vị của tôi rồi sao?
Vừa nghĩ đến đó, nước mắt tôi lập tức ứa ra.
Tôi quay đầu lại, hoảng hốt hỏi Giang Chử: "Giang Chử, cậu... cậu đừng nói là định ăn thịt tớ đấy nhé?"
Dù tôi mỗi ngày tắm đến tám lần để giữ cho bản thân sạch sẽ thơm tho, dù chúng tôi từng có tình anh em chân thành như thế...
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể thoải mái dâng mình cho cậu ấy làm thức ăn.
Tôi nhìn Giang Chử với ánh mắt đầy mong đợi.
Giang Chử trầm ngâm, không nói gì.
Thôi xong rồi.
Cậu ấy ngầm thừa nhận rồi.
Cậu ấy quả thật muốn ăn thịt tôi.
5
Đêm đó tôi đã nằm mơ.
Mơ thấy cậu ấy biến thành một con sói to lớn oai vệ, ngậm lấy cổ tôi, kiêu hãnh dạo bước trong lãnh địa.
Vừa đi vừa khoe khoang với những người khác.
"Đây là con người tôi dày công lựa chọn, trắng trẻo, non mềm lại ngon miệng."
"Tôi thích nhất là ăn thịt con người vì nó thơm ngọt biết mấy."
Các loài động vật xung quanh lãnh địa đều giơ nĩa lên cổ vũ Giang Chử, còn ánh mắt Giang Chử nhìn tôi không hề che giấu sự trần trụi.
Như thể giây tiếp theo sẽ l/ột sạch quần áo tôi rồi ném tôi vào cái nồi lớn bên cạnh.
Tôi gi/ật mình tỉnh giấc.
Bật dậy ngồi thẳng.
Dựa vào tường thở hổ/n h/ển.
Tôi vươn người vén một góc màn, muốn mượn nhờ ánh trăng quan sát động tĩnh của Giang Chử.
Nếu cậu ấy ngủ say rồi, tôi sẽ nhân cơ hội bò về giường mình.
Nhưng tôi vừa mới đưa tay ra đã bị người ta tóm lấy.
Giang Chử dùng sức kéo tôi vào lòng, ấn ch/ặt vào ng/ực cậu ấy.
Hình như nhận ra sự bất an của tôi, cậu ấy thè lưỡi liếm liếm tôi như muốn an ủi.
Cái lưỡi gai góc của cậu ấy khiến tôi rùng mình, người càng thêm cứng đờ.
Quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt Giang Chử.
Cậu ấy vừa mới tỉnh dậy.
Tôi thành khẩn c/ầu x/in: "Sau này, cậu đừng ngậm cổ tớ nữa được không?"
Nghĩ đến giấc mơ, tôi bất giác rùng mình. "Tớ tạm thời vẫn chưa muốn ch*t."
Giang Chử nghe vậy thì ánh mắt tối sầm lại, nhìn về phía cổ tôi.
Nơi đó đáng lẽ phải trắng nõn mịn màng, giờ lại lưu vài dấu răng.
Đó là vết tích từ mấy ngày trước, khi cậu ấy bị pheromone kh/ống ch/ế, không nhịn được mà cắn.
"Xin lỗi."
Cậu ấy áy náy nói.
"Cậu ráng nhịn một chút nhé."
Lại nhịn! Lại bảo tôi nhịn!
Sao cậu ấy nỡ lòng nào bắt một món ăn phải nhịn hết lần này đến lần khác chứ!
Thôi vậy.
Tôi biết tôi chỉ là một món ăn.
Không có tư cách để so đo tính toán.