Chương 5 + 6
5.
Khương Hoán của ba năm sau, đã hoàn toàn rũ bỏ sự non nớt của thời học sinh.
Ánh mắt của anh ta chăm chăm nhìn vào tôi, không hề che giấu hay né tránh, ánh mắt đó tràn đầy cảm giác xâm lược.
Sau khi nhìn tôi, anh ta lại nhìn tới bàn tay Hà Lịch đang nắm lấy tay tôi.
Sự xuất hiệ của Khương Hoán hiển nhiên đã làm náo động bầu không khí trong bữa tiệc.
Trong lúc trò chuyện, Khương Hoán nâng ly rư/ợu về phía tôi, anh ta đút một tay vào túi, cười như không cười mà nói:
“Bạn học cũ, vội đi thế sao?”
Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi, tôi rũ mắt: “Công ty có việc…”
“Tôi cũng không ăn thịt người.” Anh ta ngồi xuống, cởi áo khoác đặt lên lưng ghế, nhếch miệng cười, “Sao nào, sợ tôi ăn thịt cậu sao?”
Trong lời nói của anh ta tràn đầy sự khiêu khích.
Hà Lịch có lẽ đã nhìn ra được đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Anh ấy bước một bước về phía trước, chặn lại ánh mắt nóng bỏng của Khương Hoán.
Anh ấy cầm cốc rư/ợu nâng qua bàn về phía Khương Hoán:
“Tôi là bạn trai của Miên Miên, Hà Lịch.”
6.
Khương Hoán đáp lễ lại bằng một ly rư/ợu.
Sau khi uống xong ly rư/ợu đó, anh ta bị những người khác kéo sang một bên trò chuyện.
Tôi thấy anh ta có thật sự chỉ tới để tham gia buổi họp lớp, nên tôi cũng dần cảm thấy yên tâm hơn.
Khi buổi họp lớp kết thúc, chúng tôi đi lên phòng KTV ở tầng trên.
Tôi gọi điện cho Đường Bối Bối.
“Khi nào cậu mới tới? Mình sắp không ngồi nổi nữa rồi.”
Bối Bối là người bạn thân nhất của tôi thời đại. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã đi sang Mỹ, vốn dĩ vì hôm nay cô ấy về nước nên tôi mới tham gia buổi họp lớp này, chỉ vì để gặp được cô ấy.
Bối Bối vừa chạy vừa thở dốc:
“Đợi mình một chút, đừng đi mà, cái gã tài xế này thả mình xuống sớm quá, mình chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là tới rồi.”
Hà Lịch đi tới bao sương đợi tôi.
Tôi gọi điện xong, vừa định mở cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Suýt chút nữa tôi đã đụng phải người đàn ông bước ra từ bên trong.
Có lẽ Khương Hoán đang định ra ngoài hút th/uốc cùng với vài người bạn.
Trên tay anh ta là một điếu th/uốc chưa châm lửa, ánh mắt anh ta nhìn xuống tôi.
Tôi vội tránh sang một bên, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt anh ta.