Chương 9

先说谎的人
Cập nhật:
9. Nói xong cô ấy bỏ đi. Nhưng cô ấy vừa quay người vừa nói với Lục Tư Vũ: "Đừng viết thư xin lỗi như viết thư c/ầu x/in Châu Châu quay lại với anh, Châu Châu của chúng tôi không thể ở bên một con sói mắt trắng như anh!" “Cô … " Kỳ Kỳ hoàn toàn không thèm quan tâm Lục Tư Vũ, cô ấy nói với Tôn Hổ và Lý Đào: "À đúng rồi, còn hai người nữa, làm ơn mở mắt ra nhìn cho rõ. Không có Châu Châu thì hãy xem thử Lục Tư Vũ có thế giúp hai người giải quyết tiền học và sinh hoạt phí không nhé.” Vụ án kết thúc. Kỳ Kỳ vội vàng đến bệ/nh viện gặp tôi và kể cho tôi nghe một cách sinh động về chuyện Lục Tư Vũ mất mặt như thế nào. Tôi nghe xong thì cảm thấy khá nhẹ nhõm. Ngày hôm sau, tôi nghe thấy lời xin lỗi của Lục Tư Vũ phát ra từ đài phát thanh của trường. Anh ta liên tục nói "Khương Châu, tôi xin lỗi" trong mười phút. Mỗi câu đều chứa đầy phẫn nộ và gi/ận dữ. Anh ta không cam tâm bao nhiêu thì tôi lại cảm thấy dễ chịu bấy nhiêu. Kỳ Kỳ cũng nói: "Ban đầu mình muốn đ/á/nh cho Lục Tư Vũ một trận, nhưng nghĩ đến việc này sẽ khiến cậu và anh ta tiếp tục dây dưa nên mình mới tha cho anh ta, dù sao nếu không có sự giúp đỡ của cậu thì tương lai anh ta cũng sống không dễ đâu, chỉ cần anh ta biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cậu là được.” Tôi gật đầu và rất đồng tình với cách làm của Kỳ Kỳ. Cuộc sống sau này tôi, tôi không hề muốn nó có liên quan gì đến Lục Tư Vũ nữa. Nhưng tôi không ngờ rằng sau mười phút xin lỗi này... tên khốn nạn Lục Tư Vũ này lại hành động như một kẻ đi/ên. Anh ta dám dùng đài phát thanh của trường để nói với tất cả giáo viên và sinh viên trong trường rằng: Dù tôi có dùng cách nào để ép buộc anh ta, anh ta cũng sẽ không bao giờ thỏa hiệp với tôi, anh ta sẽ đấu với tôi đến cùng. "Khương Châu, tôi biết mẹ của cô là hiệu trưởng của trường này, tôi cũng biết ba của cô là một nhà đầu tư nổi tiếng ở nước ngoài. Tôi biết cô là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, gia đình giàu có. Nhưng Khương Châu, tôi không thích cô chính là không thích cô, cho dù cô có dùng tiền ép tôi, cho dù cô dùng vốn đầu tư để gây áp lực cho tôi thì tôi cũng không thuận theo cô đâu. Hai năm qua, tôi đã giả vờ đủ rồi, bây giờ tôi chỉ muốn cô hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi thôi.” Những gì anh ta nói giống như đang ám chỉ tôi là “thiên kim nhà giàu không từ th/ủ đo/ạn”. Sau khi nghe như vậy, Kỳ Kỳ tức gi/ận đến mức toàn thân r/un r/ẩy. "Mẹ kiếp, minh yêu cầu anh ta xin lỗi cậu thì anh ta lại làm vậy với cậu, anh ta đi/ên rồi hả? Là do lão nương đây quá độ lượng nên anh ta không nhận ra sai lầm của bản thân mà!" "Mình chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như vậy!" "Mẹ kiếp, mình muốn lấy kéo c/ắt miệng anh ta ngay bây giờ!" Tôi an ủi Kỳ Kỳ: “Đừng kích động, không sao đâu, cứ để anh ta nói đi, chỉ là tên hề thôi mà.” Kỳ Kỳ không hiểu: “Chuyện này mà cậu còn có thể chịu đựng được sao?” Tôi bình tĩnh nói: “Anh ta dám làm như vậy, suy cho cùng cũng do mình quá ngốc nên mới khiến anh ta tự cho bản thân là đúng, vậy cứ để anh ta tiếp tục tự cao tự đại đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến mình.” Kỳ Kỳ cau mày: “Bây giờ anh ta còn chưa trả lại tiền, lời xin lỗi cũng không rõ ràng, tha cho anh ta như vậy là quá dễ dàng cho anh ta.” Tôi lắc đầu: "Chuyện cãi vã trong lớp chắc đã được đồn xa rồi, mình nhìn thấy ảnh không mặc quần áo của anh ta được đăng trên diễn đàn của trường, Lục Tư Vũ đã trở thành trò cười trong trường, cộng thêm lời nói của anh ta ngày hôm nay, chắc là các bạn cùng lớp đang cười nhạo anh ta. Mặc dù anh ta nói khóe mắt mình chỉ bị trầy xước nhưng cũng chỉ là vết thương nhỏ, dù cậu có đòi anh ta bồi thường bao nhiêu tiền, nhưng cảnh sát không phải là kẻ ngốc, làm sao họ có thể để cậu muốn đòi bao nhiêu thì Lục Tư Vũ phải trả bao nhiêu chứ?” Kỳ Kỳ gật đầu: “Vậy cũng đúng, nhưng nghĩ lại thì mình vẫn không thể ng/uôi gi/ận.” "Không sao đâu, tính cách như anh ta thì sẽ không có kết quả tốt gì đâu, cứ để anh ta như vậy đi." Cũng vào lúc này, Viên Viên xuất hiện trước mặt chúng tôi.