Chương 10

10. Hoàng đế nhìn qua phía ta mỉm cười. “Nếu Hoàng hậu không phản đối, vậy hãy để ta ban thưởng cho Thục phi.” Không đợi ta trả lời, Thục phi đã vội vàng đồng ý. “Thần thiếp không dám đòi ban thưởng hậu hĩnh. Nếu Hoàng hậu bằng lòng, cứ đưa đĩa bánh Bạch Hoa trên bàn cho ta là được.” Ta cúi đầu nhìn đĩa bánh Bạch Hoa, gắp một miếng nhét vào miệng, trực tiếp nói với nàng ta: “Ta không muốn.” Bánh Bạch Hoa ngon như vậy, vì sao ta phải đưa cho Thục phi? Sắc mặt của Hoàng đế và Thục phi đều tái nhợt. Vừa ăn bánh Bạch Hoa mềm thơm vừa nghe được những suy nghĩ hoảng lo/ạn của Hoàng đế và Thục phi. Hoàng đế: [Mẹ kiếp, hoàng hậu, đồ ng/u ngốc này, nàng ta vậy mà lại ăn phải bánh Bạch Hoa có đ/ộc? Nếu nàng ta trúng đ/ộc, làm sao trẫm có thể giải thích với phụ mẫu nàng ta đây?] Thục phi: [Hoàng hậu... Hoàng hậu, nàng ta đang ăn phải không? Vậy ta làm sao có thể trúng đ/ộc bây giờ? Hoàng thượng sao có thể truất ngôi vị hoàng hậu của nàng đây?] Hoàng đế: [Sau khi Hoàng hậu bị trúng đ/ộc, cả nhà nàng ta sẽ lấy cớ này để ép trẫm giao thêm binh quyền ra sao? Mẹ kiếp, lần này ta thật sự là mất vợ mất quân.] Thục phi: [Hoàng hậu, có thể cho ta một miếng được không? Chúng ta cùng nhau trúng đ/ộc được không?] Ta ăn xong đĩa bánh Bạch Hoa và ợ ra một hơi. Suy nghĩ h/oảng s/ợ của hoàng đế lại vang lên. Hoàng đế: [Trời ạ, đồ ng/u ngốc này lại ăn hết nguyên một đĩa! Ta còn bảo Thục phi chỉ được ăn nửa miếng thôi, nếu không nhất định sẽ ch*t.] Hoàng đế: [Ta phải làm sao bây giờ? Hoàng hậu nhất định sẽ ch*t mất. Ta muốn nàng ch*t, nhưng không phải bây giờ.] Ta ngẩng mặt nhìn lên bầu trời. Hoàng đế mới là người phải ch*t. Còn ta sẽ sống và phải sống thật khỏe mạnh. Bánh Bạch Hoa có đ/ộc đã được ta thay từ lâu rồi. Ăn uống xong, ta nhìn Thục phi nói: “Thục phi, muội muội đã được thăng chức, đương nhiên ta phải tặng ngươi một món quà giá trị hơn chứ, để ta đưa hương an thần hoàng thượng ban cho ta tặng cho muội muội nhé. " Nói xong liền gọi người mang hương an thần lên. Hương an thần do hoàng thượng ban tặng quá nồng nên ta chỉ dùng một lần rồi đổi. Nếu không phải do Hoàng đế ban tặng, ta đã vứt nó từ lâu rồi. Hiện tại vừa vặn, liền giao cho Thục phi đi. Hơn nữa, đây là đồ hoàng đế ban tặng, Thục phi sẽ không có lý do gì để mà h/ãm h/ại ta. Không ngờ tiếp theo đó là những suy nghĩ của hoàng đế và phi tần khiến ta phải dựng tóc gáy. Thục phi: [Cái gì? Nàng ta lại muốn đưa cho ta hương an thần? Nếu ngửi hương an thần quá nhiều, sẽ không có khả năng mang th/ai!] Thục phi: [Hoàng thượng nói không muốn hoàng hậu có th/ai nên ta đã đề nghị dâng hương an thần cho hoàng hậu. Hoàng hậu… hoàng hậu lại muốn đưa cho ta?] Thục phi: [Mẹ ơi, ta không muốn, nhưng ta có thể không muốn sao?] Hoàng đế: [Hoàng hậu có phải là nhận ra hương an thần có gì đó không đúng không? Điều đó thật vô lý. Nàng ta ng/u ngốc như vậy, sao có thể phát hiện ra được?] Ta không khỏi thở hổ/n h/ển mấy cái. Đúng lúc ta gần như không nhịn được nữa và sắp nổi trận lôi đình thì bên dưới có người hét lên: “Bệ hạ, thần thiếp phản đối việc phong Thục phi lên làm Hoàng Quý phi.”