Chương 9
9.
Ba ngày sau.
Yến tiệc do Hoàng đế tổ chức cũng chính thức bắt đầu.
Ta đã mặc bộ y phục được chuẩn bị cho dịp này. Ngồi bên cạnh Hoàng đế, ngồi ở giữa đại điện, có thể nhìn rõ tất cả người bên dưới.
Các phi tần đều ăn mặc đẹp đẽ, tranh nhau chớp chớp mắt với Hoàng đế.
Nếu ánh mắt có thể gi*t người thì ta đã vô tình bị gi*t ch*t hàng vạn lần rồi.
Sau ba ly rư/ợu, chúng ta xem qua vài màn khiêu vũ, Hoàng đế cuối cùng cũng lên tiếng.
"Thục phi tuy gặp phải t/ai n/ạn, nhưng nàng cũng từng là phi tử đầu tiên trong hậu cung mang th/ai long mạch. Trẫm nghĩ tới công lao của nàng, quyết định phong Thục phi làm Hoàng Quý phi. Sau này sẽ trợ giúp Hoàng hậu quản lý hậu cung.”
Nàng ta đã từng mang th/ai long mạch?
Ta không nhịn được mà bật cười.
Mọi người đều dành sự chú ý của họ về phía ta.
Hoàng đế âm trầm nhìn sang: "Hoàng hậu có phản đối gì không?"
Suy nghĩ của hắn ngay lập tức hiện lên: [Ta biết ngay Hoàng hậu ng/u ngốc này sẽ gh/en tị mà.]
Ta cố gắng không để mình trợn mắt, khẽ mỉm cười: "Ta không có phản đối, ta còn rất vui là đằng khác. Vui đến mức không khỏi bật cười."
Hoàng đế tuy ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại đang nói đến một điều gì đó có vẻ nham hiểm.
[Hừ, ta không tin, ta lại không phải là đồ ng/u.]
[Sau đêm nay, gia tộc của Hoàng hậu sẽ sớm sụp đổ mà thôi.]
[Hậu cung có nhiều phi tần như vậy, nhưng ta không thích ai cả, kể cả Hoàng hậu, bọn họ đều chỉ là con tốt thí của ta, ta chỉ giang sơn này.]
[Ta đã chịu đựng sự s/ỉ nh/ục và gánh nặng lâu như vậy chỉ để chờ đợi ngày hôm nay.]
Ta đã bị sốc.
Ta tưởng hoàng đế muốn giúp Thục phi trở thành Hoàng Quý phi vì hắn thực sự yêu nàng ta.
Thật bất ngờ, Hoàng đế vậy mà lại không yêu ai cả.
Ta nhìn Thục phi một cách thông cảm.
Nhưng Thục phi, người ngây thơ không biết gì này lại cười ngạo nghễ với ta.
[Hoàng hậu ng/u ngốc như lợn này sẽ sớm phải thoái vị thôi.]
[Hoàng thượng đã nói, chỉ cần Hoàng hậu thất bại, sẽ lập tức phế truất nàng, phong ta làm Hoàng hậu.]
[Chỉ cần có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, nếu ta bị trúng đ/ộc thì cũng có sao đâu?]
[Vì giúp Hoàng đế diệt trừ gia tộc của Hoàng hậu, ta nguyện ý lấy thân mình thử đ/ộc, về sau Hoàng đế nhất định sẽ yêu ta nhiều hơn.]
Sau khi nghe thấy suy nghĩ của Thục phi, ta vô cùng kinh hãi.
Nàng ta có biết kiếp trước mình bị đầu đ/ộc không? Cái này mà gọi là thông đồng với hoàng đế đó hả?
Ta còn nhớ kiếp trước Thục phi bị đầu đ/ộc, tuy c/ứu được mạng sống nhưng sinh lực lại bị hao tổn, cả người quanh năm bệ/nh tật.
Mặc dù được phong làm Hoàng Quý phi nhưng nàng ta chưa bao giờ giúp ta quản lý công việc hậu cung.
Bởi vì cơ thể nàng ta quá yếu, yếu đến nỗi nàng ta không thể bước được hai bước mà không thở dốc.
Hoàng đế nhìn thấy nàng ta như vậy, liền không bao giờ đặt chân vào cung của nàng nữa.
Ta thầm thở dài, so sánh Thục phi với một con lợn, thật sự là xúc phạm một con lợn.