Chương 4

4. Sau khi rời khỏi Từ Ninh Cung, ta lặng lẽ đi theo Hạng Thân vương một đoạn ngắn. Thấy hắn thậm chí không bắt được một con côn trùng nào, ta cảm thấy thật tiếc cho hắn. Không biết vị cô cô nào trong cung đã đưa ra đề nghị, nói côn trùng x/ấu xí, không nên để chúng dọa đến các phu nhân. Từ lâu các cung nhân đã bắt hết côn trùng và thay thế bằng các loại bướm đủ màu sắc. Vì vậy, cảnh tượng thường thấy nhất trong cung hiện nay là hình ảnh các phi tần ăn mặc như bướm bay lượn. Sau đó sẽ nhẹ nhàng nghiêng ngả, lao mình vào trong vòng tay của Hoàng đế. Đi ngang qua ngự thiện phòng, ta đang định gọi cung nữ vào lấy một giỏ bánh Bạch hoa. Nhưng lại nghe thấy cung nhân chạy tới, hô to: "Mau đi c/ứu hoàng thượng." Ta đột nhiên tò mò và chạy tới hóng chuyện. Ta nhìn thấy một cục tròn tròn màu vàng đang bị một đàn ong đuổi lên đuổi xuống. Các cung nhân dùng quạt đuổi ong đi, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi hết chúng. Ta nhún vai, đã khuyên hoàng đế nên gi/ảm c/ân rồi mà. Bạn thấy đấy, kết quả của việc không chịu gi/ảm c/ân là bạn không thể chạy nhanh được và thậm chí còn không thể thoát khỏi lũ ong bắp cày kia. Ta lại một lần nữa phải thực hiện chức trách của một Hoàng hậu. Ưỡn ng/ực, hóp bụng, nhấc mông lên và hét lớn: "Dùng quạt quá yếu, phải lấy một thanh gỗ, đ/ập ong bằng gỗ mới hiệu quả!" Các cung nhân đang bất lực lập tức cảm thấy như đã được khai sáng. Tất cả đều bỏ quạt xuống và nhặt những thanh gỗ. Một nhóm người đi/ên cuồ/ng vung gậy gỗ đ/ập ong, Hoàng đế dưới gậy gỗ thì không ngừng kêu oa oa. So với khung cảnh bươm bướm lả lơi thì đẹp hơn rất nhiều. Ta phe phẩy quạt quan sát một lúc rồi ưỡn thẳng ng/ực, hóp bụng, nhấc mông lên và hét: “Ong bắp cày sợ nước, nên tạt nước nhanh lên!” Các cung nhân lại vội vã đi lấy nước. Hết nồi nước này đến nồi nước khác được đổ về phía Hoàng đế. Tôi thấy Hoàng đế r/un r/ẩy. Nhưng trong nội tâm hắn vẫn rất kiên cường nói: [Đau ch*t đi mất. Mau té thêm nước nữa để đuổi lũ ong ch*t ti/ệt này đi nhanh đi.] [Ai da, lạnh quá.] [Hắt xì, hắt xì…] Ta cười nhạo hắn là một tên ngốc. Bây giờ còn có người tin là nước có thể đuổi được ong bắp cày hả? Nhìn Hoàng đế toàn thân ướt đẫm, ta quyết định giúp hắn sưởi ấm. Ta lại ưỡn ng/ực, hóp bụng, nhấc mông lên, hét lần thứ ba: “Không được, ong bắp cày nhiều quá, chúng ta phải dùng lửa đ/ốt ch/áy chúng. Ong bắp cày sợ lửa.” Những người trong cung điện rất nhiệt tình giúp đỡ và những ngọn đuốc được đưa vào sử dụng ngay lập tức. Ta nhìn thấy bầu trời đầy lửa trong Ngự hoa viên, suýt chút nữa ngâm lên một bài thơ. Nội tâm chân thành của Hoàng đế vang lên trong ánh lửa lãng mạn rực rỡ. [Ahhh... th/iêu ch*t lũ ong bắp cày này nhanh lên.] [Chúng nó không ch*t, chính là trẫm ch*t.] [Ahhh...mẹ ơi…] …