Chương 5

5. Tiếng kêu như lợn của Hoàng đế kinh ngạc đến mức ta không thể nghe thêm được nữa nên quay người chuẩn bị trở lại Khôn Ninh Cung. Khi ta quay lại, ta bắt gặp Hạng Thân vương đang mỉm cười với ta. Tiếng nói phát ra từ nội tâm của hắn cũng đồng thời vang lên. [Ta thực sự muốn nói với Du muội muội rằng ta đã giúp muội ấy dạy cho hoàng huynh một bài học quá đi.] [Ta đã lén rắc mật ong lên người hoàng huynh và thu hút đàn ong bắp cày trên cây đến chỗ huynh ấy.] [Sau này nếu ta còn thấy Du muội muội lại g/ầy đi, ta sẽ tiếp tục dạy cho hoàng huynh một bài học.] Ta cười khúc khích và buột miệng nói: "Ta biết rồi." Hạng Thân vương sửng sốt, khẩn trương hỏi: "Hoàng... Hoàng hậu, người biết cái gì?" "Ta biết ngươi thích ăn bánh Bạch Hoa, lát nữa ta sẽ đưa một giỏ tới tặng ngươi." Nói xong ta quay người bỏ đi. Hạng Thân vương bị bỏ lại trong trạng thái bối rối. Ngày hôm sau. Hoàng đế bắt đầu nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe. Bộ dạng bị chích thành đầu lợn của hắn quả thực không thích hợp để hắn ra ngoài hù dọa người khác, kẻo dọa các đại thần lớn tuổi phải sợ hãi từ chức xin về quê. Chỉ có điều là, các phi tần trong hậu cung người người đều ăn diện xinh đẹp, táo bạo, tất cả đều xếp hàng để được hầu hạ hoàng đế. Ta cũng không nhàn rỗi, đóng cửa Khôn Ninh cung, tuyên bố sẽ bế quan để tập trung cầu nguyện cho Hoàng đế, từ chối tất cả mọi người đến thăm. Xoay người, ta cải trang thành cung nữ, rời khỏi hoàng cung. Vừa nhìn thấy ta, mẫu thân đã ôm ch/ặt ta vào lòng. "Du Nhi, sao con lại về? Mẫu thân rất nhớ con." Phụ thân và ca ca đứng bên cạnh ta không nói lời nào, nhưng ta nghe được suy nghĩ của họ. [Phụ thân cũng rất nhớ Du Nhi.] [Muội muội của ta vì cái gì đột nhiên trở về? Chẳng lẽ trong cung nàng đã phải chịu uỷ khuất gì sao? Ai dám ứ/c hi*p muội muội ta, ta sẽ không tha thứ cho hắn.] Ta cảm thấy vui vẻ, lập tức nắm lấy tay phụ thân và anh trai, nũng nịu nói: “Cha, ca ca, ta muốn hoà ly với hoàng đế.” Ta nghe thấy tiếng hít khí lạnh. Theo sau đó là sự im lặng. Tuy nhiên, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng của họ. Mẫu thân: [Du nhi nói cái gì? Con bé muốn hoà ly với hoàng đế? Thật sao? Ta đã sớm muốn thuyết phục con bé hoà ly với hoàng đế rồi mà. Ta có nên nhanh chóng đồng ý không, kẻo lát nữa con bé lại hối h/ận?] Phụ thân: [Ta hưng phấn đến muốn khóc mất. Du nhi nhà chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết hoàng đế không còn xứng với nàng nữa. Hừ, trên đời này không có người đàn ông nào có thể xứng đáng với Du nhi nhà chúng ta.] Ca ca: [Ta đã muốn con bé hoà ly với hoàng đế từ lâu rồi. À, không đúng, phải là giúp con bé bỏ tên hoàng đế đó đi. Nếu lúc đó không phải hắn c/ứu được muội muội ta, thật sự không đáng để gia tộc ta giúp đỡ hắn lên nắm quyền.] Ta đã khóc. Nếu như ta không vô tình rơi xuống nước và được người đó c/ứu. Bây giờ hắn ta sẽ không phải là Hoàng đế nữa. Ba năm sau, gia tộc của ta cũng sẽ không bị tru di cửu tộc. Tất cả là lỗi của ta! Khi thấy ta bật khóc, mọi người đều h/oảng s/ợ. Phụ thân: “Ôi Du nhi, sao con lại khóc? Đừng khóc nữa, con muốn hoà ly với ai cũng được, phụ thân sẽ giúp con.” Mẫu thân: “Du nhi đừng khóc, chúng ta hứa với con sẽ giúp con hoà ly với hoàng đế, chúng ta hứa sẽ làm tất mọi thứ để con được hạnh phúc.” Ca ca: "Muội muội, hoàng đế ứ/c hi*p muội sao? Nói cho ta biết, ta lập tức dẫn quân đuổi hắn ra khỏi ngai vàng." Ta lại cười. May mắn thay, ta đã được trọng sinh về khi còn sớm. Bây giờ phụ thân và ca ca ta vẫn còn nắm binh quyền trong tay nên cũng chưa muộn. Ta cứ khóc rồi lại cười như thế, điều đó khiến cho người nhà ta cảm thấy bối rối.