Chương 7
7.
Trong Khôn Ninh cung, Thái hậu và ta ngồi đối diện nhau.
Thái hậu cau mày, xoa xoa thái dương.
Những lời phàn nàn cứ vang lên.
[Hôm nay Hoàng hậu xảy ra chuyện gì vậy? Ai gia cũng không có triệu tập nàng, vậy mà nàng còn đến đây để nghe giáo huấn hả?]
[Ban đầu đúng là ta mỗi tháng phải nói chuyện với nàng ấy một lần để giáo huấn nàng ấy, chỉ vậy mà ta đã cảm thấy rất khó chịu rồi. Nàng ấy lại còn tự mình đưa đến cửa chịu tội?]
[Ai, tháng này ta đã giáo huấn tận hai lần rồi! Không được, lần này phải tính cho tháng sau mới được, tháng sau sẽ không cần phải triệu Hoàng hậu tới nữa.]
Lần này ta đã rút kinh nghiệm và không uống trà nữa.
Hơn nữa, có thể ta sẽ không nhịn được cười mất.
Ta...Hoàng hậu vẫn là phải đứng đắn.
Thái hậu đang giáo huấn một cách ngắt quãng, bên ngoài truyền đến thông báo: "Hạng Thân vương tới!"
Cuối cùng cũng đến rồi, chính là người mà ta đang đợi!
Một cơn gió thổi qua, Hạng Thân vương đã đứng trước mặt ta.
"Mẫu thân ơi, nhi tử nhớ mẫu thân quá đi."
"Này, thật trùng hợp, Hoàng hậu cũng ở đây à?"
Ta thấy Thái hậu đảo mắt và trong lòng bắt đầu phàn nàn.
[Những lời thoại này sao lần nào cũng giống nhau vậy, ai gia nghe đến chán ngấy luôn rồi.]
Bà ấy không thèm nhìn Hạng Thân vương, Thái hậu quay sang nói với ta: "Hoàng hậu, bài giáo huấn hôm nay đã kết thúc rồi, Hoàng hậu muốn làm gì cứ tuỳ ý."
Nói xong bà ấy quay người rời đi.
Kèm theo đó là giọng nói vui vẻ phát ra từ nội tâm của bà ấy: [Ai gia cuối cùng cũng được giải phóng. Ai gia phải đi xem kịch thôi, la la la la la…]
Ta phải kìm nén không làm cho mình bật cười đến mức đ/au cả bụng.
Giây tiếp theo, âm thanh của Hạng Thân vương khiến ta tỉnh táo lại.
[Mẫu hậu rời đi rồi, vậy là chỉ còn lại ta và Du muội muội đơn đ/ộc bên nhau sao?]
[Ta lo lắng quá đi. Giờ ta phải ở một mình với Du muội muội.]
[Khi quá lo lắng ta sẽ không biết phải làm gì. Ta nên nói cái gì mới được?]
Hắn còn chưa kịp nói, ta đã chặn hắn vào trong góc, một tay nắm lấy cổ áo hắn, hỏi: “Ngài đang giấu ta điều gì à?”
Chúng ta gần nhau đến mức ta có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Hạng Thân vương càng ngày càng trở nên nặng nề hơn.
Mặt hắn cũng đỏ bừng.
Có lẽ hắn đang cảm thấy tội lỗi, chắc chắn hắn đã giấu ta điều gì đó!
"Ngươi… các ngươi đang làm gì vậy?" Thái hậu kêu lên từ phía sau.
Ta gi/ật mình và nhanh chóng buông tay.
Hạng Thân vương cũng hoảng hốt giải thích: "Thái hậu, không phải như người tưởng tượng đâu. Chúng ta... chúng ta..."
Hạng Thân vương còn chưa nói xong đã bị Thái hậu c/ắt ngang.
“Ai gia cũng không thấy gì cả, cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi.”
Ta choáng váng.
Hạng Thân vương cũng choáng váng.
"Ai gia chỉ quay lại lấy đồ thôi. Bây giờ ai gia phải đi xem kịch. Ta sẽ rời đi ngay lập tức thôi."
"Ai gia phải đi đây."
Nói xong, Thái hậu quay người rời đi, trong lòng không quên lẩm bẩm mấy câu.
[Xem ra hoàng đế sắp có người kế vị rồi.]
[Mau mau hành sự nhanh đi. Ai gia thật sự không muốn lúc nào cũng phải giáo huấn Hoàng hậu nữa.]
Thái hậu đây là... già rồi mà còn không đứng đắn như vậy.