Kết (Hoàn)
(Kết thúc)
Gần đây, trường chúng tôi có một người nổi tiếng trên mạng.
Một chàng trai rất đẹp trai, nổi như cồn trên các nền tảng mạng xã hội, khắp các kênh của trường đều có tin tức về anh ta.
Thực ra, đẹp trai hay không không quan trọng, điều quan trọng là sự nổi tiếng của anh ta đã giúp xóa tan độ hot của đoạn video thay đồ của tôi.
Trái tim tôi, vốn treo lơ lửng, cuối cùng cũng đã hạ xuống.
Đặc biệt, sau khi nghe Tiểu Bình nói một câu.
Tiểu Bình thường ít nói, nhưng lại rất sắc bén.
Cô ấy nói:
"Đừng lo lắng nữa, cưng à, cậu nghĩ xem, trong video cậu mặc nội y, ai mà không mặc bikini khi đi bơi chứ? Đám người đó quá nh.ạy cả.m rồi."
Tôi chợt tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Mặc nội y… thì có gì khác với mặc đồ bơi chứ?
Tôi hoàn toàn buông bỏ mối bận tâm này, tiếp tục yêu đương với Thời Dịch một cách thoải mái.
Một lần, về nhà nghỉ lễ, trước khi đi ngủ tôi như thường lệ gọi điện cho Thời Dịch, không biết sao lại nói về Tống Hà.
Tôi bỗng cảm khái:
"Thực ra, trường chúng ta tuy không phải đại học hàng đầu, nhưng cũng là một trường đại học tốt. Hơn nữa, Tống Hà cũng xinh đẹp, nếu không, cô ta đã không thể quen được nhiều bạn trai nhà giàu như vậy."
Tôi lắc đầu:
"Cô gái đẹp như vậy, thật tiếc là không suy nghĩ thấu đáo."
Thời Dịch bật cười.
Giọng anh vang lên bên tai tôi, nhẹ nhàng và kiên định.
"Không có gì đáng tiếc cả, tất cả đều là người lớn, chỉ vì gh/en tị và phù phiếm mà có thể đi đến tình trạng này, chứng tỏ bản thân không phải là người tốt."
"Người lớn phải chịu trách nhiệm cho từng bước đi của mình."
"Không phải quà của bạn trai tôi, là mẹ tôi m/ua, không phải hàng giả."
Tiếng cười nhẹ nhàng của Thời Dịch đến bên tai tôi.
"Không sao, anh sẽ luôn chịu trách nhiệm với em."
Tôi vừa định phê bình anh là nuông chiều, thì câu sau của Thời Dịch đã truyền đến tai tôi:
"Nhưng, anh sẽ bảo vệ em, không để em đi sai đường."
Tôi cười, cũng quên đi cảm khái về Tống Hà trong tù, bắt đầu mong chờ buổi hẹn hò ngày mai.
Bỗng dưng tôi nghĩ, Thời Dịch cũng thật đáng thương, người khác hẹn hò thì bạn gái đều ăn mặc xinh đẹp, còn chúng tôi đã hẹn hò bao lần, tôi còn chưa từng mặc váy.
Vì vậy, tôi thử hỏi anh:
"Hay là… ngày mai đi xem phim em mặc váy nhé?"
"Không cần."
Giọng Thời Dịch nhẹ nhàng.
"Cứ mặc những gì em muốn, anh đều thích."
"Nhưng mà, bạn trai của người khác đều thích xem bạn gái mặc váy…"
Tôi chưa nói hết câu thì đã bị anh ngắt lời.
Anh cười nhẹ:
"Nhưng anh không thích váy, chỉ thích em."
(Hoàn)