13. Vẻ mặt tôi trống rỗng, không thể nói được lời nào. Nhưng hai anh em nhà họ Chu này đã quyết tâm tìm ra được đáp án. Ai cũng không muốn từ bỏ. Chu Kỳ liệt kê từng thứ một: “Cậu từng gọi tên, gặp riêng anh ta, ngồi cùng bàn, còn nhìn chung một quyển sách, cậu thích anh ta phải không?” Gặp riêng gì chứ? Tôi cũng biết tức g//iậ–n đấy nhé! “Không có! Không thích…” Nửa câu sau càng lúc càng nhỏ, bởi vì Chu Thừa Uyên đang nhìn tôi. Ánh mắt không thể tin được, kinh ngạc, còn có chút mấ–t má–t và đ//a–u thư//ơng. Cũng đúng, trước đó anh ấy cũng coi như đã giải quyết vấn đề giúp tôi. Tôi quả quyết như vậy giống như đã làm t–ổ–n th//ươ//ng người ta rồi. “Cho nên trước đây em nói muốn làm vợ anh là l//ừ//a anh à?” A a a a a a a, đừng có nói ra!!! Tôi lập tức thu hồi sự đồng tình lại, gật đầu thật mạnh, lặp lại một lần nữa. “Xin lỗi anh, nhưng em thật sự không thích anh.” Chu Kỳ đứng một bên lắng nghe, sắc mặt thay đổi liên tục, lên lên xuống xuống. “Cái gì? Cậu đã từng nói những lời này với anh ta á? Tôi với cậu quen nhau lâu như vậy, cậu cũng chưa từng…..” “Ui, không thích kìa, cười ch*t mất, tôi biết ngay mà, tên chó ch*t Chu Thừa Uyên này sao có thể may mắn được như thế.” Giọng điệu Chu Kỳ chuyển sang trời xanh mây trắng, đắc ý vô cùng. “Vậy nên người cậu thích là tôi, lần này không sai được, đúng không?” Vẻ mặt Chu Thừa Uyên một lời khó nói hết, tiếp tục nói: “Sai, quá sai luôn.” Tôi nghe đến đây cũng không muốn lại sinh ra mấy chuyện hiểu lâ`m càng thêm kỳ qu//ái, dứt kho//át nói thẳng luôn. Tôi lắc đầu, nói với Chu Kỳ: “Ừ, sai rồi. Tôi cũng không thích cậu.”