Chương 10
Nghe xong những lời tôi nói, Diêu Huy thở dài một hơi.
Anh ấy nói với tôi, quả thật anh và Khấu Dung là bạn từ nhỏ, lúc đó vừa hay căn nhà này của Khấu Dung đang tìm người thuê, anh ấy biết tôi đang tìm nhà nên đã tiện tay gửi cho tôi.
Sở dĩ không nói với tôi có quen biết Khấu Dung là bởi vì anh ấy sợ tôi gh/en với bạn khác giới nên sẽ gi/ận dỗi mà không thuê căn nhà này.
Diêu Huy xin lỗi tôi, anh ấy nói đều là lỗi của bản thân, không đích thân xem qua căn nhà này. Anh ấy với Khấu Dung là bạn hồi tiểu học, vẫn luôn cảm thấy cô ấy rất tốt, không ngờ tới căn nhà Khấu Dung cho thuê lại là một căn nhà m/a ám.
Còn về chuyện đột ngột theo đuổi tôi, Diêu Huy cũng giải thích nhiều lần, anh ấy nói khi ở trường quả thật không mấy chú ý đến tôi, kết quả sau khi tôi tốt nghiệp nhìn thấy bài đăng của tôi, phát hiện đàn em này rất thú vị, công ty lại ở cùng chung một thành phố vì vậy muốn tiếp xúc thử, sau đó rất nhanh đã yêu tôi.
Không ngờ tiến độ quá nhanh nên đã khiến tôi không có cảm giác an toàn.
Lời giải thích của Diêu Huy rất chân thành, anh ấy càng chân thành thì càng khiến tôi áy náy.
Cuối cùng, Diêu Huy rất nghiêm túc nói với tôi kêu tôi không được tin bất cứ lời nói nào của người phụ nữ giao hàng.
“Cái gương đó là gọi m/a đó, bà ấy để gương về phía em, m/a từ trong gương bò ra, trực tiếp lấy mạng của em.”
Tôi hỏi Diêu Huy, tôi và người phụ nữ giao hàng đó không có ân oán gì, sao bà ấy lại muốn hại tôi?
Diêu Huy im lặng một lúc, sau đó nói một thông tin khiến cho tôi sởn gai ốc:
“Bởi vì người phụ nữ đó không phải là người sống.”
“Bà ấy là h/ồn m/a, chỉ có thể tới lui trong toà nhà đó.”
Nói xong câu này, sóng điện thoại lại lần nữa mất một cách khó hiểu.
Tiếng của Diêu Huy biến mất trong căn phòng trống rỗng.
Tôi ngơ ngẩn đứng tại chỗ, trong lòng cứ suy nghĩ không thể nào.
Bà ấy là một người giao hàng mà, hôm qua còn giao hàng cho tôi nữa!
Nghĩ đến điều này, tôi đột nhiên nhớ ra thức ăn hôm qua tôi vẫn còn để trong tủ lạnh, chưa có mở ra.
Tôi nhanh chóng đi đến trước tủ lạnh, lấy túi đựng thức ăn ra.
Đó là một cái túi dày được bọc lại rất kỹ.
Tôi x/é cái túi ra, lập tức ngẩn người.
Trong túi căn bản không phải thức ăn tôi đặt mà là các loại bánh ngọt, trái cây mà người sống dùng để cúng tế cho người ch*t.
Thậm chí còn có nến và giấy tiền.
Tôi bị dọa sợ ch*t khiếp, vô thức vứt cái túi trong tay ra xa.