Chương 8
Đêm đó, tôi đặt cái gương ở trên tủ đầu giường rồi chui rúc vào trong chăn.
Trước khi ngủ tôi đã tra mạng, phát hiện ra quả thật từ xưa đến nay gương luôn là vật trừ tà, đột nhiên cảm thấy lời của người phụ nữ giao hàng đó cũng có vài phần đáng tin.
Tôi vốn dĩ cho rằng bản thân không ngủ được, nhưng có lẽ bởi vì mấy ngày nay ăn uống không đầy đủ, lại sợ hãi quá độ nên cơ thể của tôi vô cùng yếu ớt, vừa nằm xuống giường đã mất đi ý thức.
Ngủ đến nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy trên môi của mình có xúc cảm kỳ lạ.
Tôi đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại.
Là m/a đang hôn tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng hối h/ận.
Khi dùng khăn đắp lên mặt, ít nhất thì m/a chỉ có thể thở ở trên đỉnh đầu của tôi, còn bây giờ dùng gương của người phụ nữ kia, tôi giống với hai người bạn cùng phòng khác - hoàn toàn bị m/a nhắm đến.
Có thể thấy cái gương này hoàn toàn không có tác dụng! Tôi đã bị người phụ nữ đó lừa rồi!
Tôi vô cùng hối h/ận, tôi cũng không quan tâm bây giờ còn kịp hay không, đưa tay sờ để ki/ếm cái khăn tay bị tôi vứt ở bên cạnh.
Kết quả cơ thể giống như bị đông cứng vậy, hoàn toàn không chịu kh/ống ch/ế, tôi không sờ được khăn tay, khuỷu tay còn đụng phải gương ở trên tủ đầu giường.
Cái mặt gương vốn dĩ quay về phía tường bị đụng nên đã chuyển hướng, vang lên một tiếng cạch trở thành mặt gương hướng về phía trước giường.
Tôi vô thức liếc nhìn vào trong gương một cái.
Vừa nhìn thấy, h/ồn của tôi xém chút nữa đã lìa khỏi x/á/c.
Trong gương là một khuôn mặt người rõ ràng.
Khuôn mặt trắng bệch không sức sống của người đàn ông đó cứ như vậy nhìn chằm chằm vào gương.
Tôi gào thét lên, đi/ên cuồ/ng đ/á bay gương ra ngoài.
Gương đụng vào tường phát ra một tiếng vỡ rõ ràng.
Trong không khí truyền đến một tiếng kêu của người đàn ông.
Sau đó, trong phòng im lặng.
Tôi ngồi ở trên giường, đầu tóc rối bời không kh/ống ch/ế được mà thở hổ/n h/ển.
Sau tiếng kêu đó, trong phòng không còn bất cứ điều gì khác thường nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng thút thít của tôi, cảm giác lạnh lẽo lúc trước cũng biến mất.
Tôi cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Diêu Huy nhưng không biết vì sao điện thoại lại không có tín hiệu.
Tôi cầm ch/ặt điện thoại trong tay, vừa khóc vừa đợi có lại tín hiệu, không biết bao giờ dần dần mơ màng mất đi ý thức.