Chương 13

塑料袋​
Cập nhật:
Sáng sớm hôm sau, lúc từ phòng củi ra ngoài tôi nhìn thấy cửa chính đã bị tháo dỡ. Mẹ tôi đứng trong sân, khoát tay tôi: “Anh con nói cánh cửa kia không ngăn được kẻ tr/ộm, nói là lên trấn đổi sang cửa sắt.” Tôi chỉ biết đứng yên tại chỗ, sắc mặt trở nên tái mét, đầu óc choáng váng không thôi. “Cánh cửa gỗ lúc đầu đâu?!” “Sáng sớm anh con đã kéo ra ngoài đ/ốt rồi.” Chứng cứ không còn nữa. Đồ đạc trong phòng chứa củi vào đêm hôm đó đã được quét dọn sạch sẽ một lượt, đã không còn chứng cứ nào khác để chứng minh người ch*t từng xuất hiện trong nhà chúng tôi. Không có đủ chứng cứ để báo cảnh sát, không có cách nào để buộc tội anh tôi. Tôi xong đời rồi. Tôi quay đầu lại nhìn mẹ tôi, bà vẫn thản nhiên cắn hạt dưa, như thể bà chẳng hề biết gì về những chuyện này. Mặt trời trên đỉnh đầu đã dần ló dạng, một luồng mát lạnh dâng lên từ đầu đến chân. Anh tôi lên trên trấn chắc chắn sẽ không chỉ m/ua một cái cửa sắt đơn giản như vậy. Quả nhiên, chiều hôm đó, người đàn ông mặt chữ điền đeo kính đen lại đến. Vẫn như trước đó, hắn ta nói cháu gái nhà tôi không giữ lại được, còn nói làm pháp trận để đưa cháu gái tôi đi. Cả nhà tôi hờ hững lắng nghe, tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người. Không chỉ là chuyện này, mà còn thấy sợ đối với ngôi nhà q/uỷ dị này. Mẹ tôi sao có thể ngốc đến mức này, khi đối diện với những chuyện này m/ù mờ mà còn tỏ ra hiểu biết chứ. Chị dâu từng phản kháng, nhưng giờ đây chỉ bế con đứng đó, lặng lẽ rơi nước mắt chứ không làm gì khác. Hết thảy những sự im lặng này mới là điều đ/áng s/ợ nhất. “Các người ai dám đưa nó đi thử xem!” Tôi lao vào trong nhà, lục tung trong túi lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt chị dâu, còn trừng mắt nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia. “Tôi báo cảnh sát rồi! Mấy người làm thế này là phạm pháp đấy có biết không hả!” Anh tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi. “Anh trai! Đó là con ruột của anh đó, sao anh có thể tin những lời này…” Tôi còn chưa nói hết, điện thoại trong tay đã bị cư/ớp đi! Tôi trợn tròn mắt quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của chị dâu, chị ấy thẳng tay tắt ng/uồn điện thoại tôi. “Chị dâu, chị làm cái gì vậy!” Chị ấy nhìn tôi, đột nhiên giơ tay lên… t/át vào mặt tôi một bạt tai.