Chương 14

塑料袋​
Cập nhật:
Tôi không kịp phòng bị, thân thể lảo đảo ngã xuống đất. “Đây là chuyện nhà mình! Báo cảnh sát gì chứ!”Chị dâu lấy điện thoại đi, sau đó nhét đứa bé vào trong lòng mẹ tôi rồi kéo tay tôi đi đến phòng chứa củi. “Em học đến ng/u người rồi hay sao?” “Anh ấy là anh trai của em, em muốn báo cảnh sát bắt ai hả?” Bên tai tôi như ù đi, nhìn thấy từng khuôn mặt của họ đang chặn ngoài cửa, tôi chỉ cảm thấy xa lạ. “Các người… các người chẳng lẽ thật sự muốn…” Nhìn người đang đi đến trước cửa, tôi vội lao tới: “Mẹ! Mẹ có biết bọn họ đang làm gì hay không hả!” Mẹ tôi nhíu mày, đột nhiên bà véo tay tôi, đẩy tôi ngã trên đống rơm khô. “Đã nói con gái con lứa không nên học hành quá nhiều rồi, bây giờ đầu óc nó tiên tiến, lại còn muốn vì đại nghĩa diệt người thân nữa đấy!” “Khi đó nếu không nhờ anh mày, mày có thể đến thành phố học đại học sao?” “Không biết báo đáp ơn tình thì thôi chứ.” Tôi trố mắt nhìn ánh mắt kh/inh thường của bà ấy: ”Mẹ… mẹ biết bọn họ đang làm gì sao? Các người hợp lại lừa dối con?” Bà ấy hất tay, cau mày bước ra ngoài. “Tốt nghiệp rồi thì nên nhanh chóng tìm công việc ki/ếm tiền đi, cứ nhất quyết về đây làm gì, mày có biết đã làm chậm trễ mọi việc thế nào không!” Người đàn ông mặt chữ điền kia thẳng thừng khóa cửa, chị dâu cầm dây thừng đến trói hai cánh tay tôi lại. Giọng nói bên ngoài cửa lần này thậm chí còn chẳng dè chừng tôi… “Khi nào tới lấy hàng?” “Trưa mai.” “Khoản tiền còn lại chia thế nào?” “Vẫn theo quy tắc cũ? Mày ba phần.” “C/on m/ẹ nó, đến giờ mà mày còn nói chia ba phần với tao sao?” Anh tôi lạnh lùng nói: “Thỏi vàng là tiền đặt cọc kia của tao do mày làm mất, chuyện này còn chưa tính xong đâu!” Bên ngoài truyền đến một loạt những lời thô tục, sau đó là tiếng ch/ửi rủa: “Thỏi vàng đó mất ở nhà mày, chuyện này mày cũng đổ lên đầu ông đây được sao?” “Còn nữa, đơn hàng lần trước, c/on m/ẹ nó, mày còn chẳng canh giữ kỹ càng, cuối cùng còn làm ch*t người, mọi người đều chẳng ki/ếm được tiền, chuyện này tính thế nào hả?” “Mẹ nó.” Anh tôi m/ắng một câu, có vẻ như mẹ tôi đã lên tiếng khuyên răn, anh ấy chỉ lầm bầm thêm một câu: “Đừng để tao biết được là mày, nếu không ông đây gi*t ch*t mày.” Những lời sau đó tôi cũng không nghe thấy nữa, chị dâu đã đóng ch/ặt cửa lại. Tôi đ/ập đầu xuống đất, dường như đã rá/ch da trán, có m/áu tươi chảy ra. Chị dâu thở dài một hơi, ngồi xuống lau mặt cho tôi. “Ngoan ngoãn đợi ở đây đi Tiểu Xảo, đợi qua chuyện này rồi thì em mau về thành phố đi, đừng trở lại nữa.” Tôi khóc đến mức không thở được, chỉ nhìn vào chị ấy. “Chị đưa điện thoại cho em đi, em c/ầu x/in chị đó chị dâu!” “Chị dâu, làm thế này là phạm pháp. Cái x/á/c đó không phải cũng là…” Chị ấy đưa tay lên làm động tác “suỵt” rồi lại lắc đầu. “Chúng ta không có chứng cứ, trong thôn này cũng không có camera, hơn nữa bố mẹ của những đứa bé đó đều tự nguyện.” “Trước kia từng tìm đến một lần, bọn họ cũng nói… chỉ là bà con bạn bè đưa đi chơi mà thôi.” “Chị từng báo cảnh sát sao?” Tôi sững sờ, vẻ mặt khó tin nhìn chị dâu: “Đó là lúc nào? Chẳng là khoảng thời gian trước bọn họ đã… mẹ cũng ngầm cho phép sao?!” Chị ấy im lặng hồi lâu, chỉ thở dài không nói gì. “Bên phía trường học của em, khoản v/ay sinh viên hỗ trợ chưa được phê duyệt, học phí, sinh hoạt phí của em nữa…” Chị ấy thở dài đứng dậy, nhưng lại bị tôi túm giữ góc áo. “Chị dâu, nhưng đây là con gái ruột của chị mà!” Trong căn phòng rất yên tĩnh, cánh cửa hé mở ra một khe hở, chị ấy đứng ngược sáng nên tôi chẳng nhìn rõ được biểu cảm trên mặt chị lúc này. “Xảo à, em ngoan ngoãn chờ ở đây, hãy tin tưởng chị dâu.”