Chương 16

塑料袋​
Cập nhật:
Tôi ngây người, vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhìn theo chiếc thoại trong tay chị dâu. “Nhanh lên!” Chị ấy nhét điện thoại vào tay tôi, sau đó xoay người đi đến chặn cửa. “Chị không chắc có thể gọi thông được hay không, rất có thể bọn họ đã mở thiết bị gây nhiễu sóng trong nhà rồi.” Tôi gi/ật mình, ngay khi vừa mở ng/uồn điện thoại lên, tim tôi như ch*t lặng. Điện thoại không có một thanh sóng nào cả. Sóng điện trong thôn là thông qua trạm cơ sở để truyền phát tín hiệu, bởi vì không có wifi nên không còn cách nào khác. Chị ấy liếc nhìn xung quanh, sau đó túm lấy tay tôi. “Chị từng thấy họ mở máy, phạm vi thiết bị gây nhiễu sóng đó bao phủ rất nhỏ.” “Em chạy ra khỏi mảnh sân này, tín hiệu sẽ được khôi phục lại!” Tôi trợn tròn mắt, nhưng bên ngoài toàn là những dây xích sắt lớn, bên trong phòng thậm chí còn chẳng có một cái cửa sổ, sao có thể chạy ra ngoài đây? Nếu như thật sự có cách, bé gái ngâm mình trong sông cũng sẽ không biến thành một th* th/ể rồi. “Anh Trương đã nói, trước khi giao hàng, không ai có thể ra khỏi nhà này, trừ khi…” Tôi hít một hơi thật sâu. “Trừ khi, để hắn ta tự mình đi ra ngoài.” Anh Trương chính là người đàn ông mặt chữ điền đeo kính đen kia, hắn ta tên là Trương Sơn, nghe chị dâu nói hắn ta phụ trách liên lạc với bên m/ua người, hơn nữa bình thường xảy ra chuyện gì, hắn ta đều sẽ lật mặt. Thường thì khi chia tiền, hắn ta cũng sẽ nhận phần nhiều hơn. Cho nên anh tôi mới cảm thấy không công bằng, suy cho cùng người cũng do mình tìm được. Chị dâu đặt đứa bé xuống đất, nói chi tiết kế hoạch với tôi một hồi lâu. Nghe xong, tôi nhìn chị, vẻ mặt có chút nghi ngờ. “Vì sao chị phải làm như vậy?” “Không phải từ trước đến nay, chị đều cam chịu sao?” ”Bây giờ vì sao chị phải làm vậy, cho dù anh hai bị bắt vào tù, chị và mẹ cũng có thể bị coi là đồng phạm.” Chị ấy nhìn tôi một hồi lâu, sau đó nở nụ cười bất lực. “Xảo à, chị là một người mẹ.” “Mẹ em cũng vậy.” Tôi sững sờ. Chị ấy rơi nước mắt, ngập ngừng nhìn tôi: “Sở dĩ khi đó mẹ em cho phép chuyện này cũng là vì muốn để em vào đại học.” Trái tim tôi như bị bóp ch/ặt, đ/au đớn đến mức không nói nên lời. Nhưng trong tất cả mọi chuyện, không phải cứ làm với mục đích tốt thì có thể bỏ qua được sai lầm. Con đường phạm tội bất kể mục đích ban đầu là gì cũng sẽ dần dần dẫn đến lòng tham và bóng tối. Chị dâu hít sâu một hơi, cúi gục đầu xuống. “Cho dù chị có ch*t cũng không muốn b/án đi cốt nhục của mình, trước đó lúc ở trong hang núi, chị đã đến đường cùng rồi.” “Nhưng bây giờ đã có cơ hội…”