Chương 4
Tôi và Tống Phi Phi quay người bước vào con đường cõi âm, mấy tên trong đám của tên tóc vàng cũng bấu gấu áo đi theo sau lưng chúng tôi.
“Anh Đao, sao đoạn đường này lại lạnh thế nhỉ, anh xem em nổi hết cả lông lên rồi này!”
“Anh Đao, em thấy nó thật sự rất kỳ lạ, chúng ta quay về đi.”
Cả đoạn đường, tên tóc xanh ấy liên tục lải nhải không ngớt, anh ta muốn ngăn gã tóc vàng tiếp tục tiến về phía trước.
Sau cùng tên tóc vàng phát cáu, giáng một cú t/át lên mặt anh ta.
“Mày im miệng đi tao nhờ!”
Tên tóc xanh không chịu im, mà ngược lại còn rướn cổ hét toáng lên:
“Anh Đao, sao trong nhóm mình lại thiếu mất một người!”
Tôi nhanh chóng ngoảnh đầu lại, lúc này mới nhận ra đúng là số người của nhóm c/ôn đ/ồ này không đúng.
Vừa nãy tôi còn ngoảnh lại nhìn, tiểu đội cầu vồng của bọn chúng có tổng cộng năm người.
Bây giờ, chỉ còn lại bốn tên.
Tên tóc tím nọ không thấy đâu nữa.
Trong lòng tôi sợ hãi.
Con đường cõi âm kết nối giữa hai thế giới âm và dương, giữa đường khó tránh khỏi việc có cô h/ồn dã q/uỷ xuất hiện.
Nếu người sống mất tích trên con đường cõi âm, thì x/á/c suất rất lớn là sẽ không thể trở về dương gian được nữa.
Mặc dù đám người này là những kẻ chẳng ra gì, nhưng chính chúng đã bị tôi đưa vào con đường cõi âm.
Nếu như có người ch*t, thì tôi cũng phải gánh một phần nhân quả.
Nghĩ đến đây, tôi dừng bước chân lại rồi đi về phía đám mấy tên tóc vàng.
“Không thấy từ khi nào?”
“Người cuối cùng nhìn thấy anh ta là ai?”
Lúc đầu tên tóc vàng còn hơi sốt sắng, nhưng khi thấy tôi lại gần, gã nhe răng ra cười bỡn cợt:
“Chà, sợ “khách” chạy mất à?”
“Yên tâm đi, mấy người bọn anh là đủ bón no các em rồi.”
Trên con đường cõi âm, sẽ chẳng có cảnh sát.
Cũng chẳng có camera.
Tôi tung ra cú t/át nhẹ như phẩy quạt không chút do dự nào.
“Bây giờ bà đây sẽ bón no tụi bây!”
Tống Phi Phi thấy tôi ra tay trước bèn sốt sắng vắt chân lên cổ chạy.
“Tha cho tôi nhá!”
Các chuyên gia cho rằng dopamine và endomine sẽ được sản sinh trong lúc vận động.
Nó có thể giúp giải tỏa căng thẳng, khiến tâm trạng con người vui vẻ.
Chuyên gia nói đúng.
Tôi cúi xuống, vui vẻ vỗ vào mặt tên tóc vàng.
“No chưa?”
“Chưa no thì mình ăn thêm mấy cái nữa.”
Tên tóc vừa bị tôi t/át trúng mũi, lúc này còn đang nằm dưới đất nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Nữ hiệp, nữ hiệp tha cho tôi đi mà!”
Sau khi bị tẩn một trận, mấy tên ngoan ngoãn hơn hẳn.
Tên tóc xanh ngẩng mặt lên, mặt mũi bầm tím, đôi vai co ro:
“Mười phút trước, Sơn Kê cứ nói nơi này rất q/uỷ dị, khiến cậu ta hồi hộp tới mức mót tiểu.”
“Có lẽ, có lẽ cậu ta sợ quá, nên chuồn mất rồi.”
Tên tóc vàng gi/ận dữ trợn mắt nhìn anh ta:
“Thế mày cứ hét m/a hét q/uỷ dọa anh làm gì!”
Tên tóc xanh tội nghiệp cúi đầu xuống:
“Anh Đao, em thực sự sợ lắm.”
“Nên định, hù dọa anh một chút, để anh đi ngược lại đường cũ.”
Gan thì nhỏ mà dã tâm lại lớn.
Nhưng bây giờ, chẳng ai có thể về được nữa.
Tôi và Tống Phi Phi tóm lấy mấy người, rồi rảo bước thật nhanh về phía lối vào Chợ Q/uỷ.