Chương 5

樱花小酒
Cập nhật:
Trên con đường heo hút, đột nhiên xuất hiện một bãi tha m/a. Ngôi m/ộ ở giữa được làm bằng gạch vụn, trên bia m/ộ màu xám có khắc dòng chữ "Chợ Q/uỷ". Xung quanh là những nấm mồ được đắp bằng đất với đủ loại kích cỡ khác nhau. Phía trước những nấm m/ộ có đủ loại bia m/ộ khác nhau, trên mỗi bia m/ộ đều có người đang ngồi. “Chuyên b/án chú vật”. “Đã được phết dầu x/á/c”, “Nước mắt q/uỷ”.... Chữ trên bia m/ộ khiến người nhìn hoa mắt chóng mặt. Tôi đưa nhóm của tóc vàng đi xuyên qua đến giữa Chợ Q/uỷ. Bên cạnh ngôi m/ộ đ/á có một ngôi m/ộ nhỏ. Phần bia m/ộ phía trước nấm mồ ấy có màu hồng. Phía bên trên được khắc bốn chữ như rồng bay phượng múa: “Đại Q/uỷ Thường Nguyện” Đây chính là vị trí sạp hàng mà tôi và Tống Phi Phi bày ở Chợ Q/uỷ, thay các q/uỷ h/ồn thực hiện những chấp niệm và mong ước ấp ủ bấy lâu. Mấy tên trong nhóm nhóm của tên tóc vàng sững sờ. Tên tóc xanh trốn ra sau lưng gã, chỉ thò ra nửa cái đầu, anh ta r/un r/ẩy hỏi: “Nữ hiệp, cô đang chơi cosplay đấy à?” “Khung cảnh này cũng khá đ/áng s/ợ đó…” Chợ Q/uỷ an toàn hơn con đường cõi âm nhiều, ít nhất nó không tồn tại nguy cơ bị lạc. Tôi lười đôi co với bọn họ, bèn phẩy phẩy tay đuổi người: “Được rồi được rồi, đừng làm trễ nải chuyện làm ăn của tôi.” “Các anh tự đi thăm thú đi, hai tiếng sau đến đây tìm bọn tôi, tôi sẽ đưa các anh về thành phố.” Gã tóc vàng tỏ ra sợ hãi, còn đang định nói thêm gì đó thì lại bị tên tóc xanh kéo gấu áo lôi đi. Tên nhóc này cũng khá tinh ý đấy. Tôi và Tống Phi Phi dỡ hai chiếc ghế cắm trại ra, rồi bắt đầu mở hàng. Chẳng bao lâu sau, có h/ồn m/a của một cô gái trẻ tuổi đi đến trước bia m/ộ. Mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, có thể nhìn ra, lúc sinh thời đây từng là một cô gái khá xinh đẹp. Cô ta nhìn chằm chằm vào bia m/ộ hồi lâu, rồi mới cất tiếng giọng khàn đặc nói: “Các cô, có thể gi*t mấy người giúp tôi được không?” Tôi sững sờ: “Em gái à, gi*t người là phạm pháp đó.” Nữ q/uỷ không biết nên nói gì: “Các cô đã đến Chợ Q/uỷ bày sạp hàng rồi, còn sợ phạm pháp nữa à?” Tôi vỗ ng/ực đầy chính nghĩa: “Tuân thủ pháp luật là nghĩa vụ cơ bản của mỗi công dân.” Tên của nữ q/uỷ là Trương Hiểu Hiểu, đã ch*t được hai năm. Lúc ch*t, cô ta đang là sinh viên của một học viện tài chính nọ. Điều kiện gia đình cô ta không quá tốt, bố mất từ khi cô ta còn rất nhỏ, chỉ có người mẹ già nuôi lớn cô ta và người anh trai. Đến tiền học đại học cũng phải v/ay từ người thân bạn bè. Nhìn những bạn khác trong ký túc xá đều được ăn no ngủ ấm, chưng diện khắp nơi, Trương Hiểu Hiểu rất ngưỡng m/ộ. Để các bạn không biết về gia cảnh bần hàn của mình, Trương Hiểu Hiểu bắt đầu tiếp xúc với cho v/ay nặng lãi. Số tiền mà cô ta n/ợ ngày càng lớn, đám xã hội đen cho v/ay tiền ép cô ta b/án cơ thể mình để trả tiền. Cô ta thực sự không tài nào chấp nhận nổi, cuối cùng cô ta đã chọn t/ự s*t trong sự sợ hãi lẫn tuyệt vọng tột cùng. “Tôi muốn b/áo th/ù lắm, nhưng tôi không thể đến dương thế.” “Đám người xã hội đen đều nên ch*t hết đi, các cô b/áo th/ù giúp tôi, dù cái giá phải trả là gì thì tôi cũng trả được!” Thế này thì hơi khoác lác quá rồi. Cô ta t/ự s*t mà. Kẻ t/ự s*t không được trở về vòng luân hồi, không được chuyển kiếp đầu th/ai. H/ồn phách của họ yếu ớt, nên cũng không thể đến dương thế b/áo th/ù. Chỉ có thể ngày ngày vất vưởng chốn u mình, không rõ ngày đêm.