Chương 15
15.
Sau cùng, tôi đã đồng ý với bọn họ nhưng lý do tuyệt đối không phải vì miếng cơm manh áo.
Xin lỗi, để tôi tự v/ả mặt mình.
Tôi đã đồng ý để được họ mời ăn cơm trong một tuần, và đúng như dự đoán, điều này thật sự rất tuyệt vời.
“Hoàng Liêu Liêu, cậu háu ăn thật đấy.” Tang Nghênh đã nói như vậy với tôi. Chắc cô ấy đã nghĩ tôi ăn rất ít.
Mà thôi, ông bà đã dạy “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm(*)”
(*) Đã ăn của người khác thì nói chuyện với người đó cũng phải lựa lời hơn.
Tôi Hoàng Liêu Liêu đã nói được là làm được, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi được Lý Việt, à quên, tôi chắc chắn sẽ giúp Kiều Vân theo đuổi được cậu ấy.
Phòng 202 đèn sáng choang thâu đêm.
Sáng tinh mơ hôm sau, tôi đã hiên ngang cầm ba bức thư tình mùi mẫn do Kiều Vân viết ra tới ngồi xổm trước cửa ký túc xá nam, quyết tâm trao thư đến tận tay người nhận.
Ai có dè đâu, Lý Việt có thói quen dậy sớm tập thể dục nên từ sớm đã rời phòng.
Người cần không xuất hiện, người không cần lại mò tới trước mặt tôi.
Bạn đoán đúng rồi đấy, chính là soái ca lạnh lùng của chúng ta.
“Hoàng Liêu Liêu, cậu đang làm gì thế?” Lục Thừa mặc cộc tay màu trắng, đứng nhìn xuống phía tôi.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, tôi ngước nhìn lên, trong khoảnh khắc chợt thẫn thờ vì bắt gặp khuôn mặt quen thuộc, thật đẹp trai làm sao.
Khoan đã, nhưng tôi đang có trọng trách trên vai, “… Đừng cản tầm nhìn của tớ.”
Tôi cố gắng phớt lờ anh chàng đẹp trai Lục Thừa, tập trung chú ý xem có Lý Việt trong đám người đi ra từ ký túc xá nam hay không.
“Cậu...tìm người à?” Cậu ấy nghi ngờ hỏi tôi.
Ôi, suýt thì quên.
“Lý Việt phòng cậu sao vẫn chưa ra khỏi ký túc xá? Tôi đã đợi cậu ấy rất lâu rồi.”
Tôi dậm chân đứng dậy, cố gắng xoa dịu hai bắp chân tê cứng của mình do ngồi xổm quá lâu.
Hiển nhiên giọng điệu của Lục Thừa không mấy thân thiện, “Cậu ấy sớm đã đi ra ngoài rồi…”
“Đi rồi sao? Cậu ấy đi đâu thế?” Tôi k/ích đ/ộng, vô thức nắm lấy cánh tay đối phương, vội vàng tra hỏi.
Cậu ấy gạt phắt tay tôi ra một bên, ánh nhìn hướng về phía tôi có chút không hài lòng.
Sau đó, cậu ấy ghé sát vào mặt tôi và thì thầm: "Không phải chuyện của cậu.”