Chồng ơi, lên giường nào!
Chương 11: Đừng lấy thân thể em ra làm điều kiện trao đổi. Tôi không cần.
Phó Thiên Hà cụp mắt nhìn cô. Đào Thiên Thu đang nhìn hắn với một ánh nhìn rất kiên quyết. Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lộ rõ vẻ mong chờ, hoàn toàn không có một chút miễn cưỡng hay cảm giác nhẫn nhịn chịu đựng nào trong đó hết.
Hắn nghĩ hắn đã quá mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, hoặc đơn giản chỉ là hắn bị hoa mắt. Phó Thiên Hà kết hôn với Đào Thiên Thu hơn một năm nay, cô chưa bao giờ chủ động cầu hoan, mỗi lần làm tình thân thể cô đều cứng đờ không chút phản ứng. Vậy mà hôm nay cô lại chủ động câu dẫn hắn, còn hạ mình làm đến mức này. Nếu nói hắn không động tình là nói dối, nhưng hắn không muốn cô vì muốn lấy lòng hắn mà ép buộc mình như vậy.
Phó Thiên Hà cúi đầu nhìn cô, giọng điệu lãnh đạm.
"Đào Thiên Thu, đừng lấy thân thể em ra làm điều kiện trao đổi. Tôi không cần."
Nói xong, nhân lúc Đào Thiên Thu ngẩn người, hắn trực tiếp nhấc cả người cô từ trên người hắn xuống. Không khí nóng bỏng trong phòng nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Phó Thiên Hà mặc kệ thằng em còn đang cương cứng đến phát đau của mình. Hắn đứng lên rút khăn giấy lau chùi hạ thể, sau đó sắc mặt lạnh lùng đem dương vật chưa mềm xuống nhét lại trong quần.
Tình huống này phát sinh quá nhanh, khiến Đào Thiên Thu không kịp làm ra phản ứng. Vài phút sau cô nhìn vào hắn thì đã thấy người đàn ông kia đứng lên mở tủ quần áo trong góc phòng, lấy ra một cái áo sơ mi trắng sạch sẽ khác. Lúc đầu cô tưởng hắn muốn thay quần áo, nhưng hóa ra cái áo này là dành cho cô.
"Giơ tay lên."
Đào Thiên Thu cắn môi. Cô nhìn hắn bằng một ánh mắt rất phức tạp, có lẽ ngay cả chính cô cũng không hiểu những cảm giác đang trộn lẫn trong lòng mình lúc này là gì. Nhưng rồi cô cũng đành thở dài một tiếng, ấm ức chấp nhận sự thật rằng miếng thịt đã đến miệng rồi lại bay đi mất.
Phó Thiên Hà khoác áo lên cho cô. Áo sơ mi của hắn lớn hơn vóc người của cô rất nhiều. Không chỉ vạt áo dài quá bắp đùi mà phần thân áo rộng rãi cũng che khuất dáng người quyến rũ của cô.
"Về phòng đi, tôi phải làm việc."
Đào Thiên Thu không thể tin được mỹ nhân kế của mình lại thất bại, đã thế còn bị hắn vô tình đuổi đi nữa. Chiêu này tạm thời không xài được, thôi thì đành dùng chiêu khác vậy.
Cô dang hai tay ra trước mặt hắn.
"Anh bế em đi."
Phó Thiên Hà lẳng lặng nhìn cô vài giây. Ánh mắt của hắn rất mãnh liệt, nhưng lại không thể khiến cô nao núng. Vài giây trôi qua, người đàn ông cao lớn chậm rãi cúi người, dùng tư thế như bế một đứa trẻ, nhẹ nhàng nhấc cả người cô lên dựa vào trong ngực mình.
Đào Thiên Thu đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, cảm nhận những bước chân vững vàng của hắn ôm cô ra khỏi thư phòng, sau đó tiến về phía phòng ngủ chính.
Sau khi đặt cô xuống giường, Phó Thiên Hà khom người muốn đứng dậy, nhưng Đào Thiên Thu lại không chịu buông tay. Hắn nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó trầm giọng hỏi.
"Em muốn gì?"
Cô thẳng thắn nói.
"Ngày mai em muốn ra ngoài."
Cô biết hắn sẽ nổi giận với yêu cầu này của cô. Quả nhiên, cô vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt hắn đã trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm càng thêm u ám.
"Em sẽ không chạy trốn! Anh có thể cho vệ sĩ đi theo, như vậy là được chứ gì?"
Bình thường Đào Thiên Thu rất ghét bị vệ sĩ vây quanh, cô coi đó là một loại giám sát, hạn chế tự do của cô. Nhưng mà bây giờ cô lại chủ động yêu cầu như vậy, đã coi như là một sự nhượng bộ không nhỏ rồi.
"Được. Ngày mai em có thể ra ngoài một chuyến. Nhưng tôi muốn em phải cùng người đàn ông đó đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn không gặp mặt nhau. Em có thể làm được sao?"
Biết là hắn đang nhắc đến tên tra nam kia, Đào Thiên Thu gật đầu không chút do dự.
"Đương nhiên có thể! Anh không nói em cũng sẽ chặt đứt quan hệ với hắn."
Nói xong, cô rướn người đặt lên môi hắn một nụ hôn, bàn tay nghịch ngợm còn cố ý vuốt ve lồng ngực hắn một cái.
"Cảm ơn chồng yêu. Đêm nay người ta chờ anh nha~"
Phó Thiên Hà rời khỏi phòng ngủ. Hắn đưa tay chạm lên bờ môi vừa được cô hôn, trên mặt xuất hiện một vẻ tăm tối.
Đây là lần đầu tiên Đào Thiên Thu chủ động hôn hắn. Nhưng mà hắn càng khát vọng điều đó bao nhiêu thì trong lòng lại càng kháng cự điều đó bấy nhiêu.
Bởi vì trước đây cô luôn ở thế bị động, nên hắn liền không có hy vọng xa vời. Nhưng hiện tại đã nếm qua loại cảm giác được người phụ nữ này chủ động hôn môi, hắn liền nghiện nó. Không chiếm được thì sẽ không có dục vọng, nhưng nếu có được rồi lại vĩnh viễn mất đi, đây mới chính là tàn nhẫn.
Vốn là tối nay Đào Thiên Thu tính toán phải ép Phó Thiên Hà chịu lên giường với cô cho bằng được. Nhưng mà bây giờ cho dù cô có chủ động với hắn đến mức nào đi chăng nữa thì hắn đều sẽ không tin tưởng. Chỉ có thể từng chút từng chút một từ từ hòa tan tính đa nghi của hắn.
Kết quả bởi vì bệnh viện có chuyện đột xuất nên Phó Thiên Hà phải đến đó xem, làm cô chỉ có thể phòng không gối chiếc, cô đơn ngủ một mình. Chỉ là không có Phó Thiên Hà bên cạnh, chiếc giường to lớn lạnh như băng, một chút hơi ấm quen thuộc cũng không cảm nhận được làm cô không tài nào ngủ được.
Đào Thiên Thu nằm trên giường căn bản không thể chợp mắt, đành phải học đếm cừu. Vất vả lắm cô mới ngủ được, ai ngờ lại mơ thấy ác mộng kiếp trước.
Đêm tối tỉnh lại, sau lưng Đào Thiên Thu toàn là mồ hôi lạnh.
Cô mở di động tìm số điện thoại của Phó Thiên Hà. Lúc này cô muốn nghe thấy giọng của hắn vô cùng. Nhưng khi cô đang chuẩn bị bấm gọi, lại nghĩ tới có lẽ Phó Thiên Hà đang ở trong phòng phẫu thuật, vậy nên cô chỉ đành gửi một tin nhắn cho hắn.
Đào Thiên Thu: Nhớ anh đến nỗi không ngủ được.