Chồng ơi, lên giường nào!

Nhất Tiếu Khuynh Thành
Cập nhật:

Chương 7: Không ngừng trêu chọc

Phó Thiên Hà ở thư phòng lại một đêm không ngủ, hắn gọi một cuộc điện thoại, điều tra chuyến bay đi Mỹ kia, quả nhiên phát hiện tung tích Đào Thiên Thu. Gương mặt lạnh lùng càng thêm vặn vẹo. Cô muốn thoát khỏi hắn ư? Không dễ vậy đâu, trừ phi là hắn chết. Sáng sớm. Đào Thiên Thu tỉnh dậy trên chiếc giường rộng lớn, dưới thân là nệm cao su mềm mại làm cô ngây người một chút. Nơi này là nhà cô, không phải kỹ viện ngầm dơ bẩn ở Alaska kia. Nhưng mà tất cả những chuyện này rốt cuộc có phải là cô đang nằm mơ hay không? Trong lòng Đào Thiên Thu bỗng nhiên sợ hãi, cô vội vàng xốc chăn xông ra ngoài. Mở cửa phòng, chỉ thấy Phó Thiên Hà mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ kết hợp với mắt kính kim loại gọng vàng ngồi trong phòng khách tầng một uống trà. Cô lúc này mới vỗ vỗ ngực, thở hổn hển một hơi. Nhưng mà biểu tình sợ hãi trên mặt cô lại lọt vào trong mắt Phó Thiên Hà. Đôi mắt bên dưới cặp kính khẽ trầm xuống. Sáng sớm vừa nhìn thấy hắn, đã bị dọa đến mức này sao? Hắn nắm thật chặt tờ báo trong tay, rất nhanh liền thấy tờ báo sáng nay biến thành một đống giấy bỏ đi. Đào Thiên Thu nhìn thấy sắc mặt Phó Thiên Hà khó coi vô cùng, bỗng nhiên nhớ tới bản thân lúc nãy còn chưa trang điểm tốt đã chạy ra ngoài, bây giờ dáng vẻ mình chắc chắn xấu không chịu được. Nghĩ vậy, cô lập tức hét lên một tiếng chạy trở về phòng. Đáng chết, cô thế nhưng quên trang điểm mà chạy tới trước mặt Phó Thiên Hà. Đêm qua còn muốn nghĩ cách câu dẫn hắn. Nhưng bây giờ bộ dáng này của cô không làm người khác hết muốn ăn đã tốt lắm rồi, làm sao có thể câu dẫn bác sĩ Phó được đây. Nhưng mà Đào Thiên Thu lại không biết, tiếng hét chói tai vừa rồi nghe vào trong tai Phó Thiên Hà, nghiễm nhiên biến thành cô sợ hãi hắn. Đào Thiên Thu chạy vào phòng tắm đã ngay lập tức chải lại mái tóc cho gọn gàng. Nhìn đến mái tóc bảy sắc cầu vòng trong gương, cô lập tức cảm thấy cạn lời. Đời trước cô tin lời Trần Tuyết Nhu nói, cố ý đem tóc mình nhuộm lung tung rối loạn. Mười ngón tay cũng đeo đầy trang sức hình thù kì quái, mặt trên được khảm đầy kim cương tạo thành hình đầu lâu dọa cô nhảy dựng. Cái tạo hình này quả thực xấu đến mức không còn lời nào để diễn tả. Vậy mà Phó Thiên Hà còn có thể thích thao mình như vậy, nhất định là chân ái không sai vào đâu được. Tóc tạm thời không thể nhuộm lại ngay được, nhưng mà cô nhất định phải đem tất cả những trang sức kì quái này ném hết đi, tuyệt đối không thể giữ lại. Sau khi rửa mặt chải đầu, trang điểm xong xuôi, Đào Thiên Thu liền khôi phục dáng vẻ thanh tú xinh đẹp vốn có. Ở Phó gia cô có cả một phòng thay đồ, bên trong chứa hơn mấy trăm bộ quần áo, tất cả đều là mẫu mới đang thịnh hành nhất hiện nay. Chọn cho mình một chiếc váy trắng, sau đó đem tóc cột thành đuôi ngựa. Lúc này nhìn qua mới có một chút cảm giác của mỹ thiếu nữ hai mươi tuổi xinh đẹp khả ái. Đào Thiên Thu mở cửa phòng đi ra chuẩn bị làm Phó Thiên Hà kinh diễm một chút, kết quả lại chẳng thấy người đâu. "Dì Trương à, tiên sinh đi đâu rồi?" Đào Thiên Thu thất vọng hỏi. Dì Trương đang quét rác nghe thấy cô nói liền ngẩng đầu, vừa thấy, thiếu chút nữa bị dọa ngất. "Phu nhân?" Dì Trương chưa từng thấy Đào Thiên Thu trang điểm nhạt bao giờ nên nhất thời không nhận ra. Trước kia cô vì khiến cho Phó Thiên Hà ghê tởm, cố ý chát một lớp phấn dày đặc trên mặt, mắt xanh mỏ đỏ giống như yêu tinh vậy. Đến nỗi Đào Thiên Thu ở Phó gia hơn hai năm cũng không có người làm nào từng nhìn qua gương mặt thật của cô. "Trên mặt tôi có cái gì sao?" Đào Thiên Thu nghi hoặc lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua gương mặt mình. "Không, không có gì. Tiên sinh đang ở thư phòng ạ." Biểu tình trên mặt dì Trương chẳng khác nào nhìn thấy quỷ, ngoại hình của cô đột nhiên thay đổi lớn không nói, quan trọng nhất chính là Đào Thiên Thu thế nhưng chủ động hỏi Phó Thiên Hà đang ở đâu! "Vậy tôi đi tìm anh ấy!" Đào Thiên Thu nói xong liền bưng đĩa trái cây nhảy nhót chạy đến thư phòng. Cô gõ gõ cửa, chỉ nghe được bên trong truyền ra thanh âm lạnh lẽo: "Vào đi." "Chồng, em mang trái cây cho anh. Anh muốn ăn một chút không ?" Trên mặt cô mang theo ý cười bước vào. Phó Thiên Hà đang ngồi trước bàn xem tài liệu y học dừng một chút, gương mặt đẹp trai giống như khối băng xẹt qua một tia khiếp sợ. Nhưng tia khiếp sợ ấy rất nhanh đã bị một nụ cười tự giễu thay thế. Chỉ vì sợ hắn đi tìm tên gian phu kia gây phiền toái mà ngay cả thư phòng cô chán ghét nhất cũng đi vào được. Cho nên chứng tỏ người đàn ông kia đối với cô vô cùng quan trọng có đúng không. Nghĩ đến đây, sắc mặt Phó Thiên Hà càng thêm khó coi. "Đi ra ngoài!" Hắn lạnh băng nói. "Không đi! Anh còn chưa khen em hôm nay trang điểm đẹp. Em làm sao đi ra được chứ!" Đào Thiên Thu đặt đĩa trái cây xuống, nhảy nhót đi đến chỗ Phó Thiên Hà. Dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn, cô trực tiếp ngồi trên đùi hắn, cánh tay ôm lấy cổ hắn, giọng nói nũng nịu vô cùng. "Đêm qua không đút em ăn no, hôm nay còn hung dữ với em." Tay cô trực tiếp đặt lên quần tây của hắn, cách một lớp vải vuốt ve nơi to lớn kia.