Chương 16.

Tôi bị đ/á/nh thức bởi bàn tay của Sở Nguyệt Hàn. Ngón tay thon dài của cậu ấy lướt qua má tôi, chóp mũi, rồi dừng lại nơi bờ môi. Tôi mở mắt, bắt gặp ánh cười của cậu ấy, định m/ắng một câu, nhưng vành mắt lại đỏ lên trước. "Cậu đúng là đồ đi/ên." "Cậu bị lừa đ/á vào đầu rồi đúng không?!" “Cậu..." Cậu ấy nắm lấy đầu ngón tay tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, ánh mắt dán ch/ặt không rời. "Chắc là đ/au lắm nhỉ?" Tuyến thể có hệ th/ần ki/nh nh.ạy cả.m và phát triển đến vậy, tự đ/âm vào nó thì sẽ đ/au đến mức nào chứ? Cậu ấy khẽ cười, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra cũng không quá đ/au, ít nhất là không đ/au bằng lúc tớ thấy cậu đ/á/nh dấu Hạ Lễ Ngôn." Cậu ấy kéo tôi lên giường, giường trong phòng VIP đủ rộng để cả hai chúng tôi nằm cùng nhau. Chúng tôi lại ôm nhau thật ch/ặt, gần gũi như chưa từng có bất kỳ khoảng cách nào. Nhịp tim của hai người đồng điệu đến từng nhịp. "Xin lỗi, tớ đã quyết định quá muộn." "Khoảnh khắc tớ thấy cậu đ/á/nh dấu Hạ Lễ Ngôn, tớ thực sự phát đi/ên rồi." "Lúc cậu biết tớ sắp đính hôn, cậu cũng đ/au đến phát đi/ên đúng không?" Tôi lặng lẽ nghịch chiếc nhẫn trên tay cậu ấy. Một chiếc nhẫn đơn giản, rẻ tiền, hoàn toàn không phải thứ dành cho chúng tôi. Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ. Khi đó, chúng tôi còn trẻ ranh, đi ngang qua một màn cầu hôn náo nhiệt trên phố. Đám đông vây quanh, reo hò: "Lấy anh ấy đi! Lấy anh ấy đi!" Khi mọi người tản ra, Sở Nguyệt Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi. Chúng tôi lập tức hiểu đối phương đang nghĩ gì. "Lấy tớ nha!" Cả hai đồng thanh cất tiếng. Tôi bật cười: "Nhẫn đâu?" Lúc ấy đã 9 giờ 50, các trung tâm thương mại đều sắp đóng cửa. Nhưng sự phấn khích đó, cảm xúc đó, không thể đợi đến ngày mai. Chúng tôi nắm tay nhau chạy như đi/ên trên phố, lao vào một cửa hàng nhỏ chưa đóng cửa, chọn một cặp nhẫn mà cả hai đều có thể đeo. Chỉ như vậy, chúng tôi đã hoàn thành một buổi lễ đính hôn đơn giản nhất, mộc mạc nhất. Tôi nói: "Sau này nhất định tớ sẽ cưới cậu, cậu còn phải sinh cho tớ thật nhiều con nữa." Cậu ấy nhìn tôi cười, đôi má hơi ửng đỏ: "Biết đâu là tớ cưới cậu, rồi cậu sinh con cho tớ thì sao?" "Nhưng dù thế nào, vẫn là hai chúng ta bên nhau, đúng không?" "Đúng, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau." Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà bật cười. Sở Nguyệt Hàn nhìn tôi, bất ngờ vươn tay, tháo sợi dây chuyền trên cổ tôi xuống, trên đó, vẫn còn đeo chiếc nhẫn năm nào. Cậu ấy lồng chiếc nhẫn vào ngón tay tôi, mười ngón tay đan ch/ặt vào nhau. "Bây giờ có thể đường hoàng mà đeo rồi." Tôi không kìm được bật cười, nhìn cậu ấy, hàng lông mày thanh tú, sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhạt màu với đường nét hoàn hảo. Ánh mắt tôi dán ch/ặt vào bờ môi ấy. Không biết ai là người động trước, đến khi tôi nhận ra thì đã bị cậu ấy đ/è xuống, môi lưỡi dây dưa, không chút khách khí mà càn quét, chiếm đoạt từng tấc hơi thở. Bàn tay đeo nhẫn của anh ấy lướt dọc từ ng/ực xuống bụng tôi, tiếp tục đi xuống. Tôi vòng chân siết ch/ặt lấy eo cậu ấy. D/ục v/ọng th/iêu đ/ốt đến khô cả cổ họng, còn đôi môi cậu ấy lại dễ dàng châm lửa trên người tôi. Tôi không nhịn được mà luồn tay vào mái tóc cậu, không một lời nhưng lại ra sức đòi hỏi nhiều hơn. Khi nụ hôn của cậu trượt xuống vùng bụng, cậu dừng lại, ngẩng lên nhìn tôi: "Gọi tớ đi." "Sở Nguyệt Hàn..." "Gọi không đúng thì đừng mong có thêm gì nữa." "...Ông xã..." Trong cơn hoan ái triền miên, tôi liếc về phía cửa phòng bệ/nh, thầm nghĩ, may mà lúc nãy đã khóa cửa.