Chương 3.
Từ đây về sau, chúng tôi sẽ không gặp nhau ở chốn riêng tư nữa.
Nhưng các bậc phụ huynh rõ ràng không biết chút gì về mối qu/an h/ệ phức tạp của đôi ta.
Hai nhà vốn thân thiết, nên vẫn có những lúc giao tiếp. Khi cùng bố mẹ tới dự tiệc, tôi thấy không chỉ có gia đình họ Sở mà cả họ Hạ ở đó. Vừa bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau.
Một bóng hình tôi quá đỗi quen thuộc - Sở Nguyệt Hàn.
Người còn lại là Hạ Lễ Ngôn.
Ánh mắt tôi lướt qua miếng dán ức chế sau gáy cậu ta.
Một omega cấp S, chỉ có điều thường xuyên sống ở nước ngoài, nếu không thì có lẽ cũng đã tham gia hội bạn thân thuở nhỏ của chúng tôi.
Trong bữa tiệc, không khí khá thoải mái khi các bậc trưởng bối bàn luận về chứng khoán và chính sách ngân hàng. Cha Hạ Lễ Ngôn cười nói: "Nói ra thì Lễ Ngôn kém Tiểu Hàn hai tuổi, nên gọi bằng anh. Hai đứa nên nhường nhịn nhau."
"Cũng đến tuổi thích hợp rồi."
Hạ Lễ Ngôn ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ tươi cười tỏa nắng, nghiêng người gọi Sở Nguyệt Hàn: "Hàn ca."
"Ừ."
"Đúng lúc em mới về nước còn chưa rành chỗ chơi, anh rảnh dẫn em đi dạo được không?"
"Được."
Những vị lớn tuổi hai nhà liếc mắt nhìn nhau cười.
Đây rõ là một buổi xem mắt được ngụy trang tinh vi, sợ quá lộ liễu nên mới kéo cả nhà tôi tới làm bình phong.
Những người có địa vị như họ, chẳng bao giờ dùng bữa vô nghĩa hay nói lời vô dụng.
Đôi đũa trong tay tôi đặt xuống đĩa tạo thành tiếng va chạm khẽ.
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh nhìn của Sở Nguyệt Hàn đang hướng về phía mình.
Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, như có thứ gì đó mờ mịt vướng víu, không rõ ràng cũng không thể diễn tả được.
Tôi mím môi nói, "Con đi vệ sinh một chút."
Mẹ tôi gật đầu đồng ý.
Trước khi đóng cửa phòng, tôi nghe thấy giọng của bác Sở, "Hai đứa nhìn đúng là xứng đôi vừa lứa."
Xứng đôi.
Tại sao lại xứng đôi? Chỉ vì là alpha và omega thôi sao?
Tôi dùng nước lạnh xối mạnh lên mặt tại bồn rửa.
Cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng.
Chẳng có gì phải khó chịu cả, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, dù là cậu ấy hay tôi.
Tôi lấy lại bình tĩnh, khi quay lại thì thấy Sở Nguyệt Hàn đang dựa vào tường nhìn phía sau tôi.
Trên tay cậu ấy cầm một điếu th/uốc đang ch/áy, cúi đầu hít một hơi rồi đưa cho tôi.
Tôi hít một hơi từ tay cậu ấy, th/uốc đổi nhãn hiệu rồi, mùi trầm hương, giống mùi tin tức tố của tôi.
Trong làn khói mờ ảo, cậu ấy hơi ngẩn người.
Đầu ngón tay cậu ấy chạm nhẹ lên mặt tôi, "Cậu khóc à?"
Tôi lau mặt, "Vừa rửa mặt xong."
Rồi cố tỏ ra bình thản nói, "Chúc mừng cậu nhé, xem ra chuyện tốt sắp tới rồi, với độ thân thiết của bọn mình, chắc chắn tôi sẽ gửi cậu một phong bì lớn."
Mọi biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy đóng băng lại.
"Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?"
Tôi cố tình phớt lờ sự cô đơn và đ/au lòng trong giọng nói của cậu ấy, cười đáp:
"Đương nhiên rồi. Tôi tin rằng đến lúc tôi kết hôn, cậu cũng sẽ…"
Lời còn chưa nói hết đã bị chặn lại giữa đôi môi.
Một nụ hôn gấp gáp và bá đạo.
Bản năng khiến tôi muốn vòng tay ôm lấy cổ cậu ấy, nhưng đến một nửa lại ngừng lại.
Cậu ấy giữ ch/ặt cằm tôi, buộc tôi hé môi, đầu lưỡi ngang tàng mà cuồ/ng dã quấn lấy, mang theo dư vị nhớ nhung và chua xót đậm đặc.
Sống mũi tôi cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn tỉnh táo lại, đẩy cậu ấy ra.
Ban đầu tôi còn định đùa một câu: "Đừng có tùy tiện quấy rối tình cũ nữa."
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe cùng ánh nhìn đầy đ/au thương của cậu ấy, tôi không thể thốt ra nổi lời nào.