Chương 102: Đổi lại thân phận

Vũ Sơ Tình
Nguồn: truyenfull.vision
Cửa hàng giao cho Phủ Cầm và Nghênh Xuân, Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt còn có Lãnh Thanh Phong ra khỏi Kinh Thành tiến về phía Cao Vực. Bởi vì Tần Mục Ca có chuyện ở trong lòng, cũng không quan tâm tới thưởng thức cảnh đẹp dọc đường, cho nên Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong cũng không hề sắp xếp hoạt động gì đặc biệt nữa, chỉ chuyên tâm lên đường. Hai mươi ngày sau, cuối và ba người với tùy tùng của họ tới ranh giới Cao Vực. Lại đi về phía trước mấy ngày, thì đến chỗ vương phủ của Mộ Dung Khinh Hàn -- Nam Xuyên. Vừa tới ngoài thành, thì gặp được Mộ Dung Khinh Hàn đón tiếp đến đây. Vừa thấy được đối phương, Tần Mục Ca sững sờ, mới ít ngày không gặp, Mộ Dung Khinh Hàn tiều tụy rất nhiều, giống như vừa khỏi bệnh, khiến một người yên vui tuấn mỹ như cũ, lại nói không ra bi thương và tang thương. Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong cũng đều cảm thấy rất không ngờ, sau lễ gặp qua vội hỏi nguyên nhân. Tạm thời dựng lên một cái lều vải xanh ven đường, Mộ Dung Khinh Hàn mỉm cười nói: "Chúng ta đi vào trước rồi nói." Sau khi đi vào lều mỗi người ngồi xong, Mộ Dung Khinh Hàn nhìn Tần Mục Ca chậm rãi nói: "Trên đường rất mệt nhọc phải không?" Tần Mục Ca lắc đầu, khách khí trả lời: "Cũng được, Vương Gia." "Tóm lại là ngươi đã xảy ra chuyện gì, mặt mày như vậy?" Lãnh Thanh Phong kéo đề tài nói chuyện, rất thẳng thắn hỏi thăm. Mộ Dung Khinh Hàn cười khổ một tiếng: "Vâng, Bổn vương bị bệnh -- không thể không bệnh, bị tức đến bệnh . . ." "Chuyện kia ngươi rõ ràng rồi hả?" Lãnh Thanh Phong ngừng lại, trong mắt lóe ra một tia hung ác nham hiểm. Mộ Dung Khinh Hàn nhìn hắn, khẽ gật đầu. "Là ai?! Ta sẽ đi giết hắn ngay bây giờ!" Trong mắt Lãnh Thanh Phong bỗng nhiên dâng lên sát khí, lập tức đứng dậy gầm thét nói, "Lòng dạ ác độc như thế, uổng làm người!" Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt không hiểu ra sao, đây là xảy ra chuyện gì, sao Lãnh Thanh Phong kích động như thế? "Ngươi bình tĩnh một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Hiên Viên Triệt đè Lãnh Thanh Phong tại chỗ ngồi, ánh mắt chuyển sang Mộ Dung Khinh Hàn, "Vương Gia, đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Khinh Hàn liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, lại chuyển ánh mắt sang Tần Mục Ca, cảm xúc trong mắt dữ dội sâu sắc, một lát sau, mới nói: "Chuyện cho tới bây giờ, Bổn vương cũng không mờ mịt nữa, bởi vì kế tiếp có chuyện cần các ngươi phối hợp, nhất là Tần tiểu thư . . ." Tất cả mọi người yên tĩnh nhìn hắn, chờ nghe tiếp. "Sau khi vương phi của bản vương qua đời, ta dùng hết thủ đoạn muốn làm cho nàng sống lại, trải qua một lần cố gắng, nàng thật sự sống lại! Vốn là ta vô cùng vui mừng, nhưng mà, chờ tới lúc ta nhìn thấy nàng, nàng lại không chút nào nhớ nổi ta, không có một chút ký ức với quá khứ. Sau đó Trương đạo trưởng nói có một khả năng chính là người sống lại mất đi trí nhớ, được hắn nhắc nhở, Bổn vương bèn vội vàng trở về từ Kinh Thành nghiệm chứng, kết quả, " Mộ Dung Khinh Hàn dừng một chút, nhịn xuống lửa giận ngất trời của mình, chậm rãi nói: "Vương phi của ta đúng như đạo trưởng nói, thân thể đã bị người đảo lộn, trong miệng nhét đầy trấu -- hạ táng (chôn cất) như vậy, cho dù có thể may mắn sống lại cũng sẽ không triển vọng nhớ lại chuyện cũ! Cho nên nàng không nhớ được Bổn vương . . ." Nói tới chỗ này, đôi mắt Mộ Dung Khinh Hàn lại tràn đầy lóng lánh! "Rốt cuộc là ai hận tỷ tỷ như vậy, mới có thể làm ra chuyện khiến người ta giận sôi như vậy, ngươi tra được chưa?!" Lãnh Thanh Phong nổi giận đùng đùng chất vấn. Ánh mắt Hiên Viên Triệt không khỏi nhìn về phía Tần Mục Ca, sâu lắng trong mắt càng rõ ràng, hiện tại người sống lại nhưng mà mất đi trí nhớ trong miệng Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong có phải là Tần Mục Ca không? Nhưng làm sao bọn họ lại có thể nhận định chắc chắn là nàng? "Tại sao các ngươi có thể xác định Mục Ca chính là vương phi chứ? Nhưng nàng không có trải qua ngoài ý muốn gì, làm sao linh hồn có thể bị vương phi chiếm?" Chính lúc này Tần Mục Ca đang sửa sang cảm xúc của mình, nghe được Hiên Viên Triệt hỏi, không đợi Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong giải thích, thì lạnh nhạt nói: "Thật ra thì, ta còn có ký ức, là bắt đầu từ ngôi miếu đổ nát kia, khi đó đời trước thắt cổ, có thể là vào lúc đó, ta đi vào thân thể nàng . . . Chuyện trước của nàng, ta không có ký ức gì, trong trí nhớ của ta chỉ có một chút mảnh nhỏ không có quan hệ mảnh nhỏ với nàng . . ." Hiên Viên Triệt rất kinh ngạc, không khỏi ngây ngẩn cả người. "Nhược Nhi, thật xin lỗi . . ." Mộ Dung Khinh Hàn đứng dậy đi tới trước mặt Tần Mục Ca, trong mắt chợt hiện ra nước mắt, muốn kéo Tần Mục Ca vào trong lòng. Tần Mục Ca vốn là dừng lại, sau đó lập tức lui về phía sau từ chối động tác này của đối phương, lạnh nhạt nói: "Vương Gia, thật sự là ta quên mất tất cả, cho dù chúng ta có quá khứ, vậy cũng đã qua rồi. . . ." Lúc này thì Lãnh Thanh Phong với gương mặt lạnh lùng đứng ở trước mặt Tần Mục Ca, nhìn Mộ Dung Khinh Hàn nói: "Tỷ tỷ của ta yêu thầm ngươi một đời, đây chính là kết quả ngươi cho nàng, chẳng lẽ ngươi vẫn còn hy vọng nàng lại yêu ngươi? Đừng muốn ngủ mơ như vậy, Vương Gia." "Nữ nhân bên cạnh ta có nhiều hơn nữa, nhưng * yêu cho ngươi là nhiều nhất. Nữ nhân trong lòng ta cũng chỉ có ngươi mà thôi . . . Hơn nữa ta . . ." Mộ Dung Khinh Hàn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không có nói ra. "Vương Gia, lần này ta tới không vì cái gì khác, chỉ là muốn cởi bỏ một chút nghi ngờ trong lòng." Tần Mục Ca cũng không lo lắng Mộ Dung Khinh Hàn muốn tiếp tục biểu đạt cái gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục nói, "Rốt cuộc là ai muốn hại ta như vậy, ta muốn tìm ra hắn." Mộ Dung Khinh Hàn nhìn đôi mắt Tần Mục Ca trong suốt không thể tưởng tượng nổi, tim giống như bị kim châm, cũng không thể ôm nàng vào trong lòng, tình cảm yêu thương và hối hận của mình. Hắn gom lại cảm xúc vốn có, chậm rãi nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định một lời nói rõ cho ngươi, nhưng mà trước mắt còn không có bao nhiêu đầu mối, dù sao chuyện đã qua một khoảng thời gian, ta cũng cần ngươi tới phối hợp, sau đó chúng ta thử tìm xem cái người hận ngươi, được chứ? . . . " Thử tìm một chút? Tần Mục Ca gật đầu, 0di33xn0dafnl330fys0doon bày tỏ đồng ý đề nghị của đối phương, ngay sau đó hỏi: "Vương Gia có thể có một phạm vi rồi?" "Cái phạm vi này hình như rất khó phân định, ví dụ như người đối nghịch với Hồng Phất cung cũng có thể có tình nghi, . . ." Hiên Viên Triệt duy trì tỉnh táo, hắn tiếp nhận Lãnh Thanh Phong lời nói: "Ban đầu về chuyện sống lại này chắc là người biết trong phạm vi nhỏ, cho nên đây là một điểm bắt đầu." Mộ Dung Khinh Hàn lộ ra một vẻ im lặng suy nghĩ, nói: "Bổn vương cũng suy tính như vậy, người này rất có thể đang bên trong vương phủ của ta, cho nên ta định làm như vậy . . ." Hắn kêu mấy người trước mắt mình, nhỏ giọng nói một chút chuyện, sau đó hỏi: "Các ngươi thấy thế nào?" Lãnh Thanh Phong, Hiên Viên Triệt còn có Tần Mục Ca liếc nhìn nhau. Tần Mục Ca không khỏi đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Hiên Viên Triệt, nói: "Yên tâm. . ." Ngay sau đó Mộ Dung Khinh Hàn cao giọng nói với bên ngoài: "Chuẩn bị nghi thức, nghênh đón vương phi trở về phủ!" Tần Mục Ca đi theo Mộ Dung Khinh Hàn ra ngoài, cùng nhau lên chiếc xe ngựa hoa lệ kia. Sau khi ngồi vững vàng ở bên trong, Mộ Dung Khinh Hàn dặn dò: "Trước ta nói với ngươi một chút người sự vật ngươi nên biết . . ." Đây chính là biết người biết ta trăm trận trăm thắng đi? Tần Mục Ca nghiêm túc lắng nghe, trong lòng im lặng nhớ từng chuỗi tên xa lạ. Mặt ngoài Mộ Dung Khinh Hàn ung dung thản nhiên, nhưng nhìn Tần Mục Ca không thể xa lạ nữa với những người xa lạ này, trong lòng khó chịu khó có thể nói nên lời, nói sau cùng, hắn không nhịn được ôm Tần Mục Ca vào trong ngực, âm thanh nức nở nói: "Là ta không tốt, hại ngươi thành như vậy . . . Ngươi muốn một đời một kiếp hai người, ta lại cười ngươi không biết tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận nữ nhân . . . Khiến ngươi tuyệt vọng với ta . . . Lại đi lên con đường không lối về . . . Ta xin lỗi ngươi. . . ." Trong đầu Tần Mục Ca một mảnh mờ mịt, nàng rất muốn đẩy đối phương ra, nhưng nhìn Mộ Dung Khinh Hàn thật sự rơi nước mắt, trong lòng lại không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là an ủi: "Tất cả đều đã qua, ta không hận ngươi nữa . . ." "Ngươi là không hận ta, nhưng ngươi không nhận ra ta, so hận ta thậm chí khiến lòng ta đau đớn . . ." Nước mắt trong suốt của Mộ Dung Khinh Hàn rơi vào sau gáy Tần Mục Ca, hắn đau lòng muốn chết, cũng phát tiết tất cả đau khổ ra ngoài. "Tốt lắm, hiện tại thật sự ta rất tốt, ngươi có thể yên tâm, hiện tại ta khẳng định vui vẻ hơn so với trước kia . . . Cũng cám ơn ngươi làm cho ta sống lại, mặc dù ta không nhận ra ngươi, nhưng mà ta lại nhìn ra ngươi là một người tốt, Vương Gia tốt . . ." Tần Mục Ca tràn đầy chân thành an ủi đối phương, trong lòng cũng là suy nghĩ phấn khởi. Đang ở lúc cảm xúc Mộ Dung Khinh Hàn mới vừa bình tĩnh, đến Thanh Dương vương phủ. Mộ Dung Khinh Hàn chỉnh sửa một chút vẻ mặt, dắt tay Tần Mục Ca. Màn xe nhấc lên, hắn kéo Tần Mục Ca từ từ đi ra xe ngựa. Tần Mục Ca vừa ra khỏi xe ngựa thì nhìn thấy mười mấy nữ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy, còn có một số nha hoàn ma ma đồng loạt xếp ở cửa vương phủ chờ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc tò mò vân vân nhìn sang. Sắc mặt nàng bình tĩnh lướt qua, đối mặt với một số ánh mắt đối phương, lập tức nhìn thấy gần như trong tất cả đôi mắt đều đầy kinh ngạc -- có thể thấy được mình và vương phi trước kia thật sự rất giống nhau, hoặc là nói mình và Tần Mục Ca rất giống nhau, hai bên nhất định có duyên phận. Mộ Dung Khinh Hàn xuống ngựa trước, sau đó dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người ôm Tần Mục Ca xuống, âm thanh dịu dàng kháng nghị đến ra nước êm ái nói: "Trên đường nhất định là mệt mỏi, trở về phủ trước chúng ta ngủ một giấc thật ngon . . ." "Được, Vương Gia." Tần Mục Ca cười nhạt, mặc cho Mộ Dung Khinh Hàn lôi kéo tay của mình, lên mười bậc thềm. Đám nữ nhân tự động tránh ra, hơn nữa cũng cúi người hành lễ nói: "Cung nghênh vương phi trở về phủ. . . . . ." Đứng ở phía trước mấy nữ nhân, một người trong đó chính là Triệu Hiểu Uyển, nàng vừa hành lễ với Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca, đôi mắt vừa liếc về trên người Hiên Viên Triệt phía sau. "Rốt cuộc Vương phi đã trở lại, cả ngày lẫn đêm muội muội đều mong đợi ngày nay. . . . . ." Một cô gái rất quyến rũ, ước chừng hơn hai mươi, rất chủ động tiếp lời nói. "Làm phiền Thanh Uyển muội muội quan tâm. . . . . ." Tần Mục Ca căn cứ vào giới thiệu của Mộ Dung Khinh Hàn liền kết luận đây là trắc phi Liễu Thanh Uyển, lúc trước khi vào phủ cũng là vì nàng ta khiêu vũ giỏi, cho nên dáng người yểu điệu, cũng được Mộ Dung Khinh Hàn ưu ái.