Trong số những sát thủ tham gia vụ ám sát quy mô lớn hồi giữa năm, ta là người duy nhất sống sót. Dù không thành công nhưng danh tiếng của ta càng trở nên lớn hơn. May mắn thay, không ai nhìn thấy những điều tồi tệ mà Tiết Phương đã làm với ta, nếu không ta sẽ bị hiểu lầm là kẻ phản bội. Chắc hẳn sẽ không có ai nghĩ đến năm mươi lượng vàng đó, phải trả cái giá quá đắt. Đội sát thủ kinh thành chịu tổn thất nặng nề, chỉ có lác đ/á/c vài người có thể làm được, và ta là một trong số họ. Hôm nay ta sẽ gi*t 1 nữ nhân, chính là phu quân nàng ta đã thuê ta. Nam nhân đó h/ận đến mức muốn ta cho nàng ta một cái ch*t đ/au đớn nhất. Cách ch*t khó chịu nhất... không phải là bị Tiết Phương dùng Toái Cốt xích ch/ặt đ/ứt người sao? Ta không khỏi nghĩ đến tên sát thủ bị Tiết Phương bẻ g/ãy cột sống, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó cơ thể ta liền cảm thấy đ/au đớn. “Ta sẽ trả ngươi gấp ba lần tiền công, ngươi phải khiến nàng ta muốn sống không được mà muốn ch*t cũng không xong.” Nam nhân mang đến một rương đầy vàng, ta liền không khách sáo mà nhận nó. 1 người gh/ét 1 người khác, diện mạo đều g/ớm ghiếc như vậy, ta cũng đã quen thấy những khuôn mặt x/ấu hơn mặt nạ q/uỷ của mình nên nhanh chóng gom vàng đến nơi hắn ta chỉ. Ta thực sự không ngờ rằng chính Tiết Phương lại có qu/an h/ệ đen tối với nữ nhân đó. Nhớ lại nụ hôn ngày hôm đó của hắn biết bao nhiêu lần, ta cảm thấy buồn nôn muốn gi*t luôn hắn. Không ngờ, hắn ta giơ tay bóp cổ nữ nhân, kéo nàng ta ra khỏi giường và ném ra trước mặt ta: “Tiền bối, ngươi cuối cùng cũng đến đây.” "Ngươi đang đợi ta à?" "Lần đầu tiên gặp nhau vào giữa tháng 6, hậu bối luôn nhớ mãi không quên tiền bối." Nữ nhân r/un r/ẩy nhìn hai chúng ta. Tiết Phương nhìn nàng cười, chỉ vào ta: "Hắn tới gi*t nàng, phu quân muốn nàng ch*t." Nữ nhân nhìn ta kinh hãi lùi lại. “Làm phiền rồi.” Ta mở một bình rư/ợu đ/ộc nhỏ đưa cho nữ nhân: “Uống đi.” "Làm ơn... hãy tha cho ta..." Nàng vừa khóc vừa lắc đầu. Ta lạnh lùng nói: “Đó là mong muốn của phu quân nàng.” Nữ nhân hét lên như đi/ên: "Hắn không phải phu quân ta! Hắn không phải! Ta bị hắn ép buộc! Ta bị hắn ép phải như thế này aaaaaa!... Ối!" Tiết Phương chậm rãi thu hồi Toái Cốt xích, móc tai: “Cứ kề cà không động thủ, tiền bối muốn thả nàng đi sao?” "Đã nhận tiền của người ta, nào có đạo lí không làm việc." Ta đổ rư/ợu đ/ộc rồi ném chiếc chai rỗng bên cạnh th* th/ể. "Kêu oan trước khi ch*t, ta đã thấy nhiều rồi." Tiết Phương mỉm cười. “Sao ngươi lại ở đây?” ta ngước lên nhìn hắn. "Chờ huynh." "??" “Tiền bối, ta đã yêu huynh từ cái nhìn đầu tiên.” Hắn bước về phía ta, đôi mắt rực ch/áy ham muốn. Ta vẫn giữ vẻ thờ ơ thường ngày nhưng không khỏi cảm thấy trong lòng nhói lên: “Ngươi có bệ/nh à?” "Tiền bối, ta nghiêm túc đấy." Tiết Phương cười nói, "Ta xem mệnh, thầy bói nói người ta thích là người có thể địch lại ta." "Cái này mà ngươi cũng tin? Lão thầy bói còn nói, ta sẽ không sống quá 20 tuổi kìa." Ta nhấc chân rời đi. Ta thi triển kh/inh công bay lên mái nhà, gió rít bên tai, tiếng bước chân phía sau không dừng lại cho đến khi ta về đến căn nhà tre bên thành hào. “Không ngờ nơi ở của người cao tuổi lại khá trang nhã.” Tiết Phương không khách khí chui qua cửa sổ đi vào, “Tiền bối, huynh để lộ nơi ở của mình cho ta biết như vậy, huynh không sợ ta sẽ làm gì huynh sao?” "Ngươi? Lông còn chưa mọc hết thì có thể làm gì?” Ta kéo cơ quan bí mật, tấm ván gỗ dưới chân Tiết Phương đột nhiên mở ra, hắn rơi thẳng vào chuồng ở tầng dưới. Ta nhìn xuống hắn với vẻ mặt ngây thơ: "Ngoan ngoãn một chút, sau khi ta gi*t chủ nhân của ngươi, rồi thả tự do cho ngươi không tốt sao?" Hắn ta hất tung cái lồng, ống đồng phát ra âm thanh ầm ầm: "Tiền bối, hóa ra huynh giỏi việc này." "..." Thật là hạ lưu. Ta lợi dụng bóng tối chạy về phía hoàng cung, một bộ hồng y xuyên qua bức tường hoàng cung, lao thẳng về phía Điện Cần Chính. Ta cong lưng trên mái điện, chăm chú lắng nghe những gì đang diễn ra bên trong. Giọng nói chói tai của Kim Cảnh Hiền rất rõ ràng, ta lấy ra ba cây kim đ/ộc, nhắm chuẩn và chuẩn bị nhấc ngói lên gi*t hắn ta bằng một đò/n. Một bàn tay giữ lấy tay ta, một tay ôm ch/ặt ta, ng/ực hắn áp vào lưng ta, hơi thở dồn dập phả vào tai ta: “Tiền bối, huynh cho rằng chỉ có nhà huynh có cơ quan sao?” Ta quay lại thấy Tiết Phương hơi cau mày. Hắn buông tay ra, trên tay áo ta có một vết bàn tay sẫm màu. “Tay ngươi bị thương à?” Ta quay người lại, Tiết Phương càu nhàu một cách đ/au khổ, đưa bàn chân bị thương ra cho ta xem. Ta vỗ mạnh vào tay hắn khiến hắn thở ra một hơi lạnh vì đ/au. "Xứng đáng." Hiện tại hắn đã chạy ra ngoài, ta đương nhiên ám sát không thành công. Nghĩ vậy, ta định quay về căn nhà tre nhỏ của mình để ngủ. "Hồng... Hồng Y Quý Diện!" Một tên thái giám trẻ tuổi trong phòng có thị lực tốt chỉ vào ta hét lên, ta còn chưa kịp ra tay thì Tiết Phương đã kết liễu hắn và kéo ta đi. "Không ngờ ta lại nổi tiếng như vậy, trong cung mọi người đều biết ta." Ta bị Tiết Phương ôm, bước đi nhanh chóng, một bên đỡ lấy mặt q/uỷ. "Tiền bối, huynh đã gi*t hai phi tần và ba thái giám, huynh quên rồi sao?" Ta không hiểu: "Một tên gian thần, ngươi đi theo hắn ta làm gì?" Tiết Phương nhìn sâu vào mắt ta: “Ta biết tiền bối muốn năm mươi hộp vàng đó. Khi đến thời điểm thích hợp, ta sẽ mang đầu của Kim Cảnh Hiền cho tiền bối.” "Tiền bối, Huynh đợi ta được không?"