Chương 3

程十鸢
Cập nhật:
Sau khi radio vang lên, các hàng khách đang cười nói vui vẻ trong xe bỗng gào khóc lên. Một người phụ nữ tóc đen bế một bé gái khóc to nhất. Tôi tưởng rằng cô ấy dắt theo một đứa bé cùng đi, thế nhưng phát hiện trong cái nôi của cô ấy chẳng có cái gì cả. Tôi đoán có lẽ người phụ nữ đó sinh khó, đứa bé được sinh ra nhưng cô ấy lại mất mạng. Gần như tất cả mọi người đều khóc, ngoại trừ bà cụ bên tay trái của tôi. Trong tiếng gào khóc dữ dội, chỉ có sắc mặt của bà ấy là không hề thay đổi. Bà cụ bắt chuyện với tôi: “Rốt cuộc sao cháu lại xuống đây được?” Tôi ngơ người, cả cơ thể cứng đờ. Ý thức của tôi thức tỉnh tôi không được để cho người khác biết mình còn sống. Nhưng bà cụ trước mắt dường như đã nhìn thấy được tâm tư của tôi: “Cô bé, bà đã nhìn thấy cháu có hơi thở rồi.” Nhìn thấy chân của tôi bắt đầu run lên, giọng nói của bà cụ cũng ấm hơn một chút: “Cháu đừng hoảng, bà sẽ không hại cháu.” “Bà già này cả đời đều sống hiền lành, cũng xem như sống trọn rồi.” “Nhưng bọn họ thì không.” “Nếu như để cho bọn họ phát hiện tuổi thọ của cháu còn chưa tận thì cháu thật sự không trở về được nữa rồi.” Mắt của tôi sáng lên. Ý của bà ấy chính là tôi còn có thể quay về được?!